Ở Tử Hải xa xôi giáp ranh với mảnh đại lục khác, Ôn Đạm Dung nôn nao, chỉ muốn trở về bên cạnh cô!
Ý nghĩ này khiến y phải đánh đổi lượng lớn chân nguyên để chạy về.
Khi y chứng kiến động phủ bị phá hủy và không cảm nhận được sự sống của linh thú khế ước, lòng bàn tay y nắm một khối ngọc bài. Tấm ngọc bài kia đầy những vết nứt...như thể sẽ hóa thành tro bụi chỉ sau khoảnh khắc...
Y kinh ngạc nhìn. Giọng nói khàn khàn hối hận: "Sư tôn..."
Y đi về phía động phủ, miệng vô thức lẩm bẩm: "...Sư tôn, sư tôn, nàng ở đâu...Đừng trốn nữa, đi ra đi được không..."
Như bị điên vậy.
Hi hi hi...Nàng chết rồi...Chẳng phải trong lòng ngươi rõ ràng nhất hay sao? Ngọc bài bổn mạng đã vỡ, đừng lừa mình dối người nữa ha ha ha ha...
"Câm miệng!!! Câm miệng cho ta!!!" Tu sĩ hóa thần tức giận phá hủy mọi thứ trong bán kính trăm dặm, "Ngươi câm miệng cho ta - -!!!"
Hi hi hi hi...Đúng, cứ thế đi.
Phá hủy thế giới này đi. Ngươi xem, nàng cũng chết rồi. Thế giới này còn cần tồn tại nữa sao?
...Không có.
Đúng, không có. Tâm ma tiếp tục đầu độc y: Mạnh Thiên Hạo tàn nhẫn cỡ nào, lại muốn độc chiếm người ngươi yêu, mang ý nghĩ dâm tà với nàng, thậm chí còn muốn chiếm đoạt nàng. Sư tôn ngươi không muốn bị làm nhục nên mới chết ở đây...Ngươi nói coi, Mạnh Thiên Hạo có đáng chết hay không?
Mạnh, Thiên, Hạo!!!
Hai tròng mắt Ôn Đạm Dung đỏ ngầu. Thần trí hoàn toàn bị tâm ma nuốt trọn....
...
Huyền Quang Tông, núi Kiền Nguyên.
Mạnh Thiên Hạo chuẩn bị bế quan để hiểu thấu đáo (Đông Cực kiếm đồ).
Vốn dĩ hôm đó hắn muốn mang Dục Ma Sứ đi, cướp được (Đông Cực kiếm đồ), cũng muốn sở hữu cơ thể thuần âm, nhưng ai biết nữ nhân kia lại có bản lĩnh trốn thoát dưới uy áp của tu sĩ hóa thần!
Càng bất ngờ hơn là, nữ nhân kia dám bỏ cơ thể nguyên anh này, nguyên thần bỏ chạy ngay dưới mí mắt mình.
Nghĩ đến đây, Mạnh Thiên Hạo không thể nén nổi cơn tức trong lòng.
Hắn đặt cơ thể Dục Ma Sứ vào hàn ngọc quan, đợi tới khi tìm được người phù hợp với cơ thể Dục Ma Sứ trong đám nữ nhân hậu viện rồi cùng nàng ta song tu thì cũng giống nhau cả thôi.
Giữa lúc bực bội, Mạnh Thiên Hạo đã phá hủy động phủ và chiếm luôn tài nguyên tu luyện trong nhẫn trữ vật của Trần Nhữ Tâm.
Cứ thế, hắn quay về Huyền Quang Tông bế quan tu luyện chỉ vì muốn hiểu (Đông Cực kiếm đồ) một cách nhanh chóng.
...
Bên kia biển, Nhân Gian.
Lại một đêm trăng rằm. Bãi tha ma.
Một chiếc đèn Bích U trôi lơ lửng bên thi thể quấn chiếu vừa bị người ta vứt.
Đám người kia ném hơi mạnh tay. Chiếu mở, lộ ra diện mạo thực sự của thi thể.
Dưới ánh trăng có thể lờ mờ thấy được khi còn sống cơ thể này cùng lắm chỉ tuổi cập kê. Trên người có rất nhiều vết thương, tựa như bị người sống đánh chết.
Chờ như vậy vài hôm, xem ra cơ thể này cũng khá thích hợp.
Đèn Bích U trôi nổi tới bên cạnh thi thể thiếu nữ. Đúng lúc này, linh khí màu xanh nhạt ngưng tụ từ bốn phía. Linh hồn nương tựa đèn Bích U vẫn chưa vào cơ thể thiếu nữ kia. Đợi khi bình minh lên, linh khí mới chậm rãi biến mất.
Nắm được thời cơ, một ánh sáng nhạt màu vàng kim bay khỏi đèn Bích U. Đó chính là nguyên thần của Trần Nhữ Tâm.
Nguyên thần chui vào ấn đường thiếu nữ. Hồi lâu, Trần Nhữ Tâm mở mắt.
Chẳng qua vì là cương thi nên tạm thời cô vẫn không thể động đậy, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn đèn Bích U đang trôi lơ lửng trước mặt mình.
Hôm ấy, cô đã thử câu thông linh khí cùng chụp đèn này. Ai ngờ cô lại tỉnh dậy trong chụp đèn khí linh Bích U nhỏ, bấy giờ mới biết tên của khí linh.
Gọi là Bích U.
Chẳng hiểu sao, mặc dù lần đầu tiếp xúc với Bích U, nhưng cảm giác như thể đã lâu chưa gặp.
Cảm giác này quen thuộc một cách khó hiểu, nhưng không nói ra được.
Dưới sự phối hợp của Bích U, cô đã bỏ cơ thể, trốn vào trong đèn Bích U, nguyên thần cũng được nó ân cần săn sóc.
Tình hình ngày đó, cô không còn lựa chọn.
Cô không thể trở thành lô đỉnh của Mạnh Thiên Hạo, cũng không thể bị cầm tù ở chỗ kia.
Đừng nói tới việc đan điền Trần Nhữ Tâm bị hạ cấm chế khó mà sử dụng pháp lực, kể cả khi cô ở thời kì toàn thịnh thì cũng chẳng phải là đối thủ của Mạnh Thiên Hạo.
Nguyên anh và hóa thần cách nhau như trời với đất.
Lúc thấy khóa linh ngọc trên người cô, Mạnh Thiên Hạo đã chủ quan nên mới cho Trần Nhữ Tâm thời cơ trốn vào đèn Bích U.
Song, đèn Bích U mang cô tới nhân gian thiếu thốn linh khí.
Đối với Trần Nhữ Tâm, có lẽ ở đây khá an toàn.
Trần Nhữ Tâm nhìn lên bầu trời trắng đục, sắp hừng đông rồi. Mặc dù trong này là bãi tha ma, nhưng cũng khó tránh khỏi chạm mặt người phàm. Cô nhất định phải rời khỏi đây mới được.
Sau vô số lần cố gắng điều khiển cơ thể này, cuối cùng Trần Nhữ Tâm cũng khẽ động đậy ngón tay.
Ngay lập tức, Trần Nhữ Tâm ngồi dậy khỏi chiếu cực kì thong thả. Cô từ từ đứng lên rồi đi về nơi hẻo lảnh nhân lúc chưa có ai xuất hiện.
Dẫu sao cơ thể mà hiện tại cô đang sử dụng không phải của mình, vốn là cơ thể của người đã chết.
Mặc dù đèn Bích U đã đuổi tử khí bên trong đi, nhưng vẫn chẳng thể giấu được sự thật rằng đây là một thi thể.
Trần Nhữ Tâm bước thong thả, đi vào đường nhỏ vắng người.
Không biết qua bao lâu, Trần Nhữ Tâm đứng lại bên bờ sông.
Thân thể cũng không cảm thấy mệt mỏi, chẳng qua nguyên thần vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với cơ thể mới này.
Ngồi trên bờ sông nhắm mắt nghỉ ngơi, đèn Bích U theo sát bên cạnh cô, chỉ là người khác không thấy mà thôi.
Nếu đây không phải là tu chân giới thì Trần Nhữ Tâm sẽ không ngờ mình có thể đổi thân xác, hơn nữa còn chẳng phải do hệ thống làm.
Cô vẫn sống, nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc.
Cho nên, giờ cô muốn đi tìm Ôn Đạm Dung.
Nhưng khoảng cách giữa nhân gian và tu chân giới khá xa. Huống chi, Trần Nhữ Tâm bây giờ không khác gì người phàm.
Không biết phải mất bao lâu mới trở lại tu chân giới được nữa.
Cô bị ép, bất đắc dĩ phải rời khỏi cơ thể mình. Chẳng biết Ôn Đạm Dung sẽ ra sao...
Liệu có tìm được mình không...
Nhìn cái bóng trong nước, dung mạo xa lạ. Khuôn mặt yếu ớt thiếu sức sống, cũng lạnh toát. Đây đúng là bộ dạng của người chết.
Đèn Bích U trôi lơ lửng trước mặt cô. Thân đèn khẽ chạm vào gò má cô như đang an ủi.
Trần Nhữ Tâm hơi hồi thần. Cô nhẹ giọng thầm thì: "Không biết một ngày nào đó gặp nhau, chàng ấy còn nhận ra ta được nữa không..."
Bấy giờ Trần Nhữ Tâm cũng chẳng hề biết, Ôn Đạm Dung đã mất ý thức vì bị tâm ma chui vào kẽ hở và quên đi kí ức quan trọng nhất. Trong tiềm thức y chỉ còn lại sự giết chóc, giết cả Mạnh Thiên Hạo.
Vì sao phải giết Mạnh Thiên Hạo?
Không biết nữa.
Bị tâm ma điều khiển linh hồn, cũng có đôi khi Ôn Đạm Dung sẽ tỉnh táo, ngặt nỗi thời gian quá ngắn ngủi.
Sự tỉnh táo cùng nỗi đau khổ hối hận vô tận, dần dà, thời gian y tỉnh táo càng ngày càng ít, cho đến khi ý thức bị tâm ma chiếm cứ hoàn toàn.
Thành một con ma đúng nghĩa.
Con ma chỉ biết giết chóc và hủy diệt.
Y tăng tu vi cực nhanh, thậm chí tu sĩ cùng cảnh giới cũng không phải là đối thủ của y.
Cứ như vậy, Ôn Đạm Dung đã giết vô số tu sĩ.
Và trở thành đối tượng mà cả Ma môn lẫn đạo giới đều muốn giết chết.
Dĩ nhiên Mạnh Thiên Hạo cũng âm thầm thúc đẩy đằng sau.
Mạnh Thiên Hạo ngồi ngư ông đắc lợi. Nhưng hắn không ngờ ở nhân gian xa xôi, một thiếu nữ đang ngồi trên thuyền hướng về đại lục Thiên Nguyên. Cô chính là Trần Nhữ Tâm.
Vì tránh để người ta phát hiện ra thân phận của mình, Trần Nhữ Tâm đã bôi kha khá bùn đen lên mặt, che giấu vẻ thiếu sức sống vốn có. Sau đó, cô vận khí chuẩn chỉ. Trùng hợp thay trên thuyền có vị hoàng tử nhân gian muốn tới đại lục Thiên Nguyên bái sư.
Trần Nhữ Tâm muồn lên thuyền, vừa hay không có ngân lượng nhân gian.
Vị hoàng tử kia liếc cô một cái, trỏ trỏ, nói với chủ thuyền: "Ta còn thiếu một nha hoàn thô sử, chọn nàng ta đi."
"Dạ dạ dạ." Chủ thuyền vâng lời đáp.
Do vậy, Trần Nhữ Tâm được vị hoàng tử kia mang lên thuyền, thành nha hoàn thô sử.
Chỉ cần lên được thuyền thì Trần Nhữ Tâm cũng chẳng màng thân phận gì.
Bèn đảm nhận việc của nha hoàn thô sử.
Dù sao Trần Nhữ Tâm cũng chưa từng làm chuyện này nên khó tránh khỏi luống cuống tay chân, hiệu suất cũng không cao, phiền phức lại nhiều.
"Nha hoàn không giống nha hoàn, tiểu thư không giống tiểu thư, tên cũng rất kì dị." Nhìn vẻ bần hàn cùng quần áo lẫn vải thô nhưng cử chỉ lại mang khí chất kiêu ngạo trời sinh của Trần Nhữ Tâm, cung nữ bên cạnh vị hoàng tử kia không khỏi nhíu mày, "Đừng mơ tưởng cóc ghẻ ăn thịt thiên nga. Cũng đừng xuất hiện trước mặt người khác để tránh dọa người ta sợ."
"Biết rồi." Trần Nhữ Tâm thờ ơ đáp.
Cung nữ lại nhíu mày: "Vô lễ. Phải tự xưng 'Nô tỳ' chứ. Ai cho phép ngươi ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta. Nha hoàn thì nên biết vâng lời."
Trần Nhữ Tâm: "..."
"Thôi. Nói nhiều với ngươi như vậy làm gì. Dù sao..." Cung nữ dừng câu chuyện rồi liếc Trần Nhữ Tâm một cái, quay lưng đi.
Hoàng hôn. Ánh chiều tà rọi lên mặt biển, mang cảm giác rung động lòng người.
Trần Nhữ Tâm ngồi trên đuôi thuyền, nhìn qua mặt biển mù mịt. Bên kia biển chính là đại lục Thiên Nguyên. Với tốc độ của thuyền thì phải nửa tháng nữa mới có thể thực sự đến tu chân giới.
Nhưng cô sẽ tìm Ôn Đạm Dung thế nào đây?
Tu sĩ hành tung bất định. Hẳn Ôn Đạm Dung cũng đang tìm kiếm mình, vậy liệu xác suất có cao hơn chút không?
Trần Nhữ Tâm không dám chắc. Cô chỉ hi vọng, con thuyền này có thể thuận lợi đến đại lục Thiên Nguyên.
Ý nghĩ này vừa lóe lên thì cô bắt gặp có tu sĩ đang bay từ chân trời qua đây.
Trần Nhữ Tâm khẽ híp mắt. Ngay sau đó cô trông thấy thuyền nhân ào ào chạy ra sàn tàu, quỳ rạp xuống đất, nói liên hồi: "Bái kiến thiên sư..."
Rất nhanh, Trần Nhữ Tâm bị người ta chen lấn đẩy vào góc khuất.
Biến cố chỉ trong khoảnh khắc. Tà tu kia sử dụng một mặt cờ màu đen, tức thì sương mù đen bao trọn lấy con thuyền. Tiếng thét thảm thiết của con người vang lên bên tai.
Đó là pháp khí trung phẩm luyện chế từ hồn phách con người. Mà tu vi tên tà tu kia cùng lắm hậu kỳ trúc cơ.
Trần Nhữ Tâm không thể nhúc nhích. Đèn Bích U chắn trước mặt cô, mở kết giới ra.
Đúng lúc này, Trần Nhữ Tâm trông thấy hoàng tử vừa mới ra khỏi thuyền. Sắc mặt hắn trắng nhợt, như đang chống cự nguồn năng lượng toan lôi kéo linh hồn mình.
Cũng may khoảng cách khá gần, Trần Nhữ Tâm đi về phía hắn.
Nhìn Trần Nhữ Tâm điềm tĩnh như không, hiển nhiên hoàng tử hơi kinh ngạc: "...Sao...ngươi không có việc gì?"
"Đừng nói chuyện." Trần Nhữ Tâm dắt cánh tay hắn, nhảy xuống biển.
Có kết giới của đèn Bích U nên cô cũng thở được dưới nước.
"Sao lại thiếu hai mống?" Tu sĩ kia nhíu mày, kiểm tra rõ ràng thì không phát hiện còn ai sống sót. Đây đã là một con thuyền ma.
Dưới biển, Trần Nhữ Tâm hôn mê. Không có tu vi, cô chẳng thể dùng đèn Bích U.
Kết giới của đèn Bích U không duy trì được quá lâu.
Chẳng lẽ không thể quay về sao?
Ôn Đạm Dung...
Trong sương mù, Trần Nhữ Tâm cảm giác như được người ta ôm vào lòng. Cô khẽ mở mắt, bắt gặp một gò má quen thuộc.
Như đang nằm mơ vậy.