Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 139




"...Chàng tới rồi..."

Nói xong, Trần Nhữ Tâm hoàn toàn hôn mê.

Mặt người kia lộ vẻ đau khổ và giãy giụa. Nhìn nữ nhân cực kì xa lạ trong lòng, đáy mắt y đỏ ngầu chết chóc. Y ôm nữ nhân trong ngực cưỡi gió mà đi. Đầu óc như có thứ gì đó sắp nổ tung vậy, đau đến mức khiến y rên rỉ tê tâm liệt phế.

Y cắn chặt răng. Máu tràn ra khóe miệng...

Cuối cùng, y bỏ lại người trong ngực, mất dạng.

...

Gió mang theo vị tanh của biển. Ánh mặt trời hơi nóng nực.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Trần Nhữ Tâm mới dần dần tỉnh táo. Cô chậm rãi mở mắt ra. Ánh nắng có phần chói lòa. Một bóng người đang ngồi bên cạnh cô, chắn giúp cô nửa ánh mặt trời.

...Ôn Đạm Dung?

Bóng người kia ngoảnh lại, "Nàng tỉnh rồi."

"Hoàng tử?" Trần Nhữ Tâm khàn giọng, khó nén nỗi mất mát.

"Nàng không phải người phàm nhỉ." Vị hoàng tử nhân gian kia nhìn cô. Mặt như quan ngọc. Gương mặt tuấn mã phi phàm khẽ nở nụ cười: "Từ lần đầu tiên gặp nàng, cô đã cảm thấy hơi quái lạ rồi. Nào ngờ nàng thật sự giống với những thiên sư đó..."

"Đa tạ huynh đã cho ta lên thuyền." Trần Nhữ Tâm chậm rãi đứng dậy, nhặt chiếc đèn Bích U bấy giờ đã hóa thành cái chén nhỏ vì hao hết linh lực bên cạnh mình.

"Cô là Tam hoàng tử Đại Tần, Vệ Hoàng Dục." Nam nhân khẽ khom lưng hành lễ với cô, "Đa tạ ân cứu mạng của cô nương."

Trần Nhữ Tâm mấp máy môi: "...Ta cứu huynh?"

"Ngày ấy ở trên thuyền, toàn thân ta không thể cử động. Cô nương đã dắt ta xuống biển để ta tránh được tử kiếp."

"Huynh còn nhớ được gì nữa?"

"Khi ta tỉnh dậy thì đã ở trên bờ biển này rồi."

"...Vậy à." Ánh mắt Trần Nhữ Tâm đăm chiêu, nhưng lại không nghĩ ra nổi, là ảo giác sao? Hay...nằm mơ?

"Xin hỏi cô nương thuộc môn phái nào?" Vệ Hoàng Dục là hoàng tử cao quý ở nhân gian, dĩ nhiên trên người có quý khí kiêu ngạo. Đại lục Thiên Nguyên là tu chân giới. Kẻ mạnh làm vua. Sự quý khí kiêu ngạo này xuất hiện ở một người vẫn chưa dẫn khí nhập vào cơ thể, khó tránh khỏi sẽ dẫn tới mối họa cho chàng ta.

Trần Nhữ Tâm liếc chàng ta, thản nhiên nói: "Nếu huynh muốn sống sót ở tu chân giới thì đừng nên để lộ thân phận khi vẫn chưa đứng trên đỉnh. Ở đây, huynh chỉ là phàm phu tục tử. Ai cũng có thể giết huynh."

Nghe vậy, Vệ Hoàng Dục ngẩn ra.

Trần Nhữ Tâm nói tiếp: "Nếu huynh muốn bái sư, cứ đi về phía Nam. Có thể thử ở Huyền Quang Tông và Kiếm Tông một chút."

Nói rồi, Trần Nhữ Tâm xoay người rời khỏi.

"Xin tiên tử dừng bước." Vệ Hoàng Dục lên tiếng sau lưng cô.

Trần Nhữ Tâm chưa ngừng lại.

"Đa tạ tiên tử đã nhắc nhở." Vệ Hoàng Dục khom mình hành lễ, "Tại hạ nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng."

Xem ra cũng là người biết tùy cơ ứng biến.

Nếu như có cơ duyên bước vào con đường tu chân, không chừng vẫn còn nói được câu tạm biệt.

Hai người lại tách nhau. Trần Nhữ Tâm đi rất lâu về một hướng.

Bóng đêm dần buông xuống.

Trần Nhữ Tâm vô tình tới địa giới Ma môn.

Phía trước là thành Thương Minh. Thành chủ là tu sĩ hậu kỳ nguyên anh, từng gặp nguyên chủ một lần.

Cơ mà, đợt này cô là cơ thể không có tu vi.

Trần Nhữ Tâm chẳng biết liệu mình có thể đi qua cửa thành được hay không. Nếu tìm thấy một chút tin tức về Ôn Đạm Dung thì tốt quá.

Bấy giờ, lần đầu tiên Trần Nhữ Tâm hơi luống cuống. Thậm chí cô chưa biết mình còn tìm được y hay không nữa. Mình đã bỏ cơ thể. Thời gian dài như vậy. Ôn Đạm Dung có cho rằng mình đã chết rồi không?

Lúc khả năng này léo lên trong lòng, trái tim Trần Nhữ Tâm hơi chậm lại. Rõ ràng hiện tại cô chẳng có nhịp tim và hơi thở, nhưng lại cảm nhận được một cơn đau nhói truyền đến từ tận con tim.

Cô nhất định phải mau chóng tìm được Ôn Đạm Dung!

Đứng ngoài thành Thương Minh, Trần Nhữ Tâm nhìn thoáng qua ba chữ, vẫn không lựa chọn vào thành.

Lúc này ngoại trừ đèn Bích U trong tay thì Trần Nhữ Tâm không còn thứ gì khác, ngay cả hạ phẩm cần khi vào kinh cũng không có nốt.

Tối nay, chắc chỉ đành tìm một chỗ ở ngoài thành.

Nhấc đèn, Trần Nhữ Tâm đi về phía ngoài thành, vùng ngoại ô của thành Thương Minh. Nơi ấy từng là chiến trường thượng cổ. Âm khí cực thịnh.

Một ý nghĩ càng ngày càng rõ ràng trong đầu Trần Nhữ Tâm.

Có lẽ sẽ hơi thiếu ổn thỏa, nhưng đây đã là biện pháp duy nhất cô nghĩ ra được.

Trần Nhữ Tâm đi về phía ngoại thành, càng ngày càng gần chiến trường cổ.

Âm hàn ở đó không chỉ làm người ta cảm thấy lạnh, mà còn khiến linh hồn buốt giá. Nếu không phải là người chết rồi, cộng thêm nguyên thần mạnh mẽ thì Trần Nhữ Tâm đã ngã xuống bầu bạn cùng đám thi thể kia.

Dần dà, chụp đèn trong tay Trần Nhữ Tâm đột nhiên sáng lên.

Dường như nó muốn ngăn cản hành động của Trần Nhữ Tâm. Cô nhìn chiến trường cổ dưới ánh trăng, chậm rãi nói: "Ta phải thử đến cùng. Ta không muốn bị áp chế mãi, cất bước gian nan."

Đèn Bích U như nghe hiểu lời cô nói, hoặc cảm giác được sự quyết tâm của cô.

Hồi lâu, đèn Bích U dẫn đường cho cô và đuổi hết những lệ quỷ mang ác ý đang ẩn bên trong kia đi.

Tới giữa chiến trường cổ.

Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, Trần Nhữ Tâm ngồi xếp bằng. Đèn Bích U đứng trước mặt cô, phát ra ánh huỳnh quang mờ nhạt, hộ pháp vì cô.

Giữa chiến trường cổ, là một trận pháp tự nhiên.

Trần Nhữ Tâm ngũ khí triều thiên*, nhắm mắt. Âm khí bốn phía bắt đầu dao động. Ban đầu Trần Nhữ Tâm chỉ thong thả nhét chúng vào cơ thể, dần dần những âm khí kia như có ý thức riêng, ào ào lao nhanh về phía Trần Nhữ Tâm...

*: Năm dòng khí của cơ thể (Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ) theo máu đi qua các bộ phận Gan, Tim, Lách, Phổi, Thận.

Dưới sự điều khiển của Trần Nhữ Tâm, những âm khí kia đông lại từng chút từng chút một, lộ ra ánh nắng mặt trời. Trời sắp sáng.

Không đủ. Cô cần nhiều thời gian hơn.

Đèn Bích U phát hiện ra. Nó mở kết giới, đưa hơi thở của cô hòa vào giữa chiến trường cổ này.

Càng ngày càng nhiều âm khí tụ quanh cô, bị nạp vào cơ thể.

Nửa tháng sau, đan nguyên đã thành. Trần Nhữ Tâm mở mắt.

Thấy rốt cục cô dừng thu nạp âm khí, đèn Bích U bèn tản kết giới đi rồi hóa thành chiếc đèn bình thường rơi trước mặt cô.

Trần Nhữ Tâm duỗi tay nhặt đèn Bích U.

Đứng dậy, Trần Nhữ Tâm cảm giác mình càng phù hợp với thân thể này. Cảm giác suy yếu nguyên thần lúc trước cũng đã tiêu tan.

Bấy giờ Trần Nhữ Tâm lại bước vào tu chân giới lần nữa bằng một cách khác.

Lúc ra khỏi chiến trường cổ kia, Trần Nhữ Tâm bị một nam tu chú ý tới.

Lúc này Trần Nhữ Tâm không có lấy một pháp bảo hạ phẩm nào. Tu vi chỉ nạp âm, tương đương với tu sĩ luyện khí tầng bảy bình thường. Còn đối phương lại là tu sĩ luyện khí đại viên mãn.

"Đạo hữu đi ra từ trong đó sao?" Người kia mặc pháp bào đen. Âm khí trên người ảm đạm. Sắc mặt tái nhợt. Môi đỏ như nhuộm máu, khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Trần Nhữ Tâm hơi nhíu mày, cũng chẳng muốn đáp lại nên đi về bên kia.

Đúng lúc này, một sợi tơ từ làn khói đen lạnh lẽo đánh vào vùng đan điền của Trần Nhữ Tâm!

Trần Nhữ Tâm khẽ nghiêng người tránh công kích của đối phương. Tức thì một sự u ám thoáng qua đáy mắt, uy áp nguyên thần làm toàn thân gã tà tu kia không thể nhúc nhích.

"Ngươi! Ngươi là...Tiền bối tha mạng. Tiểu nhân có mắt như mù, chắc chắn mạo phạm a a - -!!"

Trần Nhữ Tâm thờ ơ thu bàn tay dính máu người lại, lấy ra một chiếc khăn tay lau sạch vết máu dính trên đầu ngón giữa rồi gỡ túi đựng đồ của hắn xuống.

Chủ nhân chiếc túi đã chết. Trần Nhữ Tâm dễ dàng mở túi đựng đồ ra, thấy bên trong chỉ có một ít quần áo cùng mấy khối linh thạch hạ phẩm, cộng thêm pháp khí hắn vừa mới sử dụng nữa.

Một sợi tơ màu đen, chất liệu rèn khá giống với chuôi kiếm đen mà trước đây cô đã từng dùng.

Tất cả pháp bảo và tài nguyên tu luyện của cô đều nằm trong nhẫn chữ vật tùy thân. Nhẫn trữ vật đã bị người kia xóa ấn ký thần thức.

Nghĩ vậy, Trần Nhữ Tâm khẽ nheo mắt lại.

...Mạnh Thiên Hạo!

Bấy giờ Trần Nhữ Tâm cũng chẳng phát hiện rằng làn da trên người cô trở nên yếu ớt hơn. Con ngươi đen thuần có chút u ám.

Cuối cùng, Trần Nhữ Tâm vẫn quyết định tới Ma môn trước.

Ôn Đạm Dung đã là ma tu, chắc chắn sẽ không thể nào xuất hiện ở địa giới Đạo môn. Hẳn cô có thể tìm thấy Ôn Đạm Dung thông qua Thiên Ma Tông.

...Thế nhưng, giờ tu vi của cô thấp kém, ai lại tin cô đã từng là Dục Ma Sứ nổi danh đâu kia chứ?

Vậy nên, vẫn không thể thực hiện được.

Trần Nhữ Tâm đến cửa thành Thương Minh, giao ba khối linh thạch hạ phẩm cho ma tu canh giữ cửa thành.

Ma tu giữ cửa ngẩng đầu nhìn cô một cái, nắn bút trong tay, hỏi nhưng không ngẩng đầu lên: "Tên."

...Tên. Trần Nhữ Tâm trả lời: "Thấm."

Nghe thấy từ này, rốt cục ma tu giữ cửa thành cũng ngẩng đầu liếc cô một cái rồi cất ba khối linh thạch hạ phẩm cô đưa, lười nhác nói: "Ngươi có thể vào thành."

"Đa tạ."

Sau khi Trần Nhữ Tâm rời đi, nam tu giữ cửa dừng bút, cúi đầu nói một câu: "Lại là thi tu, mặc dù tu vi thấp kém...nhưng sao ta cảm giác người này hơi quen quen nhỉ?"

"Tần Thọ Sinh, sao hôm nay ngươi lại chạy tới giữ cửa thành?"

Một giọng nói thô bạo ngắt ngang sự trầm tư của nam tu, ầm ĩ khiến hắn ta nhíu mày, bút trong tay đánh về phía đối phương như một thanh phi kiếm - -

"Tần Thọ Sinh! Ngươi điên à?!" Người đến hứng đòn tấn công của hắn, "Ông đây chỉ hỏi bừa một câu thôi mà ngươi đã muốn liều mạng với ông đây hả?!"

"Buồn cười! Còn dám kêu tên ta trước mặt mọi người. Có tin tiểu gia giết ngươi không!" Tu sĩ giữ cửa thành bị gọi là Tần Thọ Sinh trừng mắt nhìn người vừa đến, tức thì đưa ngọc bài đăng kí cho người phía sau rồi lạnh lùng truyền âm: "Chuyện thành chủ dặn dò đã tra ra được gì chưa?"

"Có chút manh mối." Cừu Vân Úy nói lấp lửng, thấy hắn ta nhìn mình đằng đằng sát khí, vội trả lời: "Dục Ma Sứ đại nhân còn sống. Chẳng qua không rõ tung tích...Ngươi cũng biết rồi đấy. Kĩ thuật truy tung của ta cực kì hao tổn chân nguyên. Ta chỉ có thể tra được Dục Ma Sứ đại nhân vẫn còn ở đại lục Thiên Nguyên thôi..."

"Hừ, đồ vô dụng." Tần Thọ Sinh cười lạnh một tiếng, "Thứ thành chủ muốn không phải cái này đâu."

"Tần Thọ Sinh, ngươi thì biết gì mà nói." Cừu Vân Úy gắt gỏng, đen mặt, "Có ngươi ấy!"

"Đần độn."

Hai người dùng phi kiếm đi về phía phủ thành chủ.

Thành Thương Minh là tòa thành đầu tiên ở Ma môn, cũng là tòa thành gần Đạo môn nhất. Ngoại trừ cận vệ thành chủ trong thành thì người khác phải ngự kiếm bay, nếu không sẽ bị cấm chế vô hình trên thành gây thương tích.

Trần Nhữ Tâm mới vừa vào thành bỗng ngẩng đầu lên, trầm tư nhìn hai người ngự kiếm bay lướt qua.

Nhưng ngay sau đó, Trần Nhữ Tâm thu hồi ánh mắt, không hề thoải mái.

Thành chủ Thương Minh hiếm khi xuất hiện trước mặt người ngoài, có gì cũng sai thị vệ kim đan bên cạnh đi làm.

Lúc trước vào thành, Trần Nhữ Tâm chẳng nhận ra người kia là cận vệ của thành chủ.

Trần Nhữ Tâm cúi đầu, bước về nơi vắng người.

Qua thành Thương Minh là địa giới Ma môn. Mặc dù không thể trở lại Thiên Ma tông nhưng hẳn Ôn Đạm Dung sẽ tới chỗ đó tìm cô.

Cho nên, Trần Nhữ Tâm vẫn quyết định đi coi một chút. Cô không muốn bỏ qua bất kì hi vọng nào để tìm kiếm y.

Trần Nhữ Tâm không có pháp bảo bay trên không, cũng khó mà ngự gió đi, chỉ có thể cước bộ.

Cứ thế, ban ngày Trần Nhữ Tâm vội vàng lên đường, buổi tối dành ba canh giờ thu nạp âm khí để đan nguyên của mình thành hình.

Đan nguyên thi tu giống với chân nguyên của đạo tu và ma tu.

Chẳng biết có phải do trùng tu hay không mà Trần Nhữ Tâm phát hiện ra tốc độ tu luyện của mình rất nhanh, không hề tắc nghẽn tí nào.

Bảy ngày sau, rốt cục Trần Nhữ Tâm cũng đến địa giới Thiên Ma Tông.

Dưới Thiên Ma Tông có một khu chợ tu chân nhỏ.

Ở nơi đó có rất nhiều người bày trận bàn và bùa chú tự chế ra bán, cũng có rất nhiều người tới chỗ như thế để tìm kiếm cơ duyên thuộc về mình.

Trần Nhữ Tâm không định nán lại. Cô chỉ muốn tìm được tin tức của người kia mà thôi.

Nhưng dọc đường vừa chưa nghe thấy tên Ôn Đạm Dung lại vừa không dò la được bất cứ tin tức nào về Mạnh Thiên Hạo.

Ngay khi Trần Nhữ Tâm đang thất vọng thì ở một góc gần đó có vài đứa nhóc dẫn khí nhập vào cơ thể, dùng pháp khí hạ phẩm tấn công một người tay không tấc sắc.

Như đang luyện tay hoặc bắt nạt vậy.

Cá lớn nuốt cá bé chính là quy tắc của thế giới này. Theo thời gian, người tu chân đấu tranh sinh tồn đặc biệt tàn nhẫn và chân thật.

Trần Nhữ Tâm vô tình liếc thoáng qua, bỗng cơ thể chấn động. Đáy mắt đen láy khẽ nhúc nhích.

Khoảnh khắc ấy, Trần Nhữ Tâm suýt không khống chế nổi ham muốn giết người!

Cuối cùng, cô lặng lẽ kìm nén tâm trạng của mình rồi lấy ra một sợi tơ chất liệu đặc biệt màu đen. Sợi tơ đen lóe tia sáng lạnh lẽo.

Sát ý đột nhiên xuất hiện khiến lũ trẻ kia dừng tay, tức thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trần Nhữ Tâm: "Nếu các ngươi muốn tìm người luận bàn, ta luyện tập với các ngươi là được."

Thấy pháp khí trong tay cô, lũ trẻ thầm nén nỗi sợ dưới đáy lòng, chân bất giác run rẩy như muốn quỳ xuống vậy.

"Cút!" Một câu lại mang nguồn năng lực vô danh.

Dứt lời, lũ trẻ ào ào chạy tứ phía. Nhưng ngay khi đã cách khá xa thì chúng vẫn không thể gạt đi cảm giác sợ hãi vừa dâng trào.

Cũng chính vào khoảnh khắc ấy, Trần Nhữ Tâm đã phá hủy đạo tâm của bọn chúng.

Bọn chúng sẽ chẳng thể bước vào đại đạo trường sinh được nữa.

Trần Nhữ Tâm nhìn người ốn trong góc.

Đó là một thiếu niên khoảng mười ba tuổi, chân trần, người ngợm lấm lem, làn da đầy vết thương, khuôn mặt bẩn thỉu vô cùng mang theo nụ cười ngây thơ vô tội, vết thương trên mặt như bị ai đó ném đá vào.

Xem ra đầu óc của thiếu niên không bình thường. Y cũng chẳng có lấy một chút tu vi.

Giây phút đó, cơ thể Trần Nhữ Tâm bỗng phát run. Cô bước về phía y, lập tức thiếu niên co ro trong chỗ hẻo lánh ẩm ướt, nhỏ giọng thút thít: "Đừng đánh ta...Ta không dám đâu. Đừng đánh ta mà...cầu xin người đấy..."

Tức thì Trần Nhữ Tâm không dám tiến lên nữa. Cô khẽ ngồi xổm xuống. Giọng nói hơi run nhưng cũng rất dịu dàng: "Đừng sợ. Ta sẽ không làm tổn thương ngươi đâu..."

"Thật chứ?" Đang run rẩy, thiếu niên liếc cô, hốc mắt lưng tròng.

Khoảnh khắc ấy, Trần Nhữ Tâm chẳng chú ý gì khác. Cô ôm chặt cơ thể nho nhỏ kia vào lòng. Giọng nói bất giác run run: "Đừng sợ, đã không sao rồi."