Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 18: Bị bắt cóc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Chương 18: Bị bắt cóc.

Hứa Trân biết mình bị đánh lén.

Nàng nặng nề ngủ, ngủ không biết bao lâu rốt cuộc khôi phục ý thức.

Nàng nhắm mắt tiếp tục nằm, cảm giác bên cạnh có người đi lại, tiếng nói chuyện mông lung, phảng phất cách tầng băng gạc.

Lại qua chốc lát, như có người tiến đến bên tai nàng, không biết đang cùng ai đối thoại nói: "Người này tỉnh rồi."

"Lại cho nàng uống thuốc."

Hứa Trân sợ đến đột nhiên mở mắt, trước mắt đứng hai nam tử tráng niên, một thân đoản y ( áo ngắn) vải thô, đầu tóc rối bồi, trong tay cầm một chiếc lọ, đã mở nắp chuẩn bị nhét vào miệng Hứa Trân.

Đây là muốn độc chết mình sao?

Hứa Trân vội la lên, muốn chạy đi, còn chưa đi mấy bước đã bị bắt về.

Hai người kia nói: "Người này tỉnh rồi."

"Đi, gọi a tỷ tới."

Sau đó giật dây thừng thô, đem tay Hứa Trân trói lại, rồi dùng chân đạp bên hông nàng, để nàng thành thật ngốc trên mặt đất.

Hứa Trân không chịu thành thật, lén lút di động về phía cửa.

Rất nhanh bị phát hiện, bị kéo về ném trên đất.

Có một hòn đá nhô ra khiến Hứa Trân bị đau, nàng hít ngụm khí lạnh, nỗ lực bình tĩnh, nằm trên đất, một bộ bình tĩnh quan sát cảnh vật xung quanh.

Gian phòng trống trải.

Bên tay phải nàng ngồi ba bốn người, đều là hài đồng, lớn nhất cũng là mười bốn, mười lăm tuổi, một mặt hiếu kỳ nhìn Hứa Trân.

Hứa Trân nhìn bọn họ, cũng rất tò mò.

Nàng chống cánh tay ngồi dậy, chẳng biết vì sao, cảm thấy cổ họng có chút đau.

Nàng dò hỏi: "Các ngươi là ai?"

Phát ra âm thanh khàn khàn đáng sợ, Hứa Trân bị âm thanh của mình dọa cho hết hồn, lại khụ hai tiếng, cảm thấy do bị đút dược, mở miệng là đau yết hầu, nhưng phân lượng không đủ, nên còn có thể nói chuyện.

Mấy hài hồng xung quanh bộ dáng không tệ, da dẻ trắng, hai má mềm mại, nhìn như được nuông chiều từ nhỏ.

Đáng tiếc không nói gì phản ứng lại Hứa Trân.

Hứa Trân lại hỏi: "Nơi này là chỗ nào?

Một tiểu nữ hài nói cho nàng: "Là hắc lao."

"Hắc lao?" Hứa Trân ngẩng đầu nhìn, phát hiện địa phương mình ở cũng không tối đen, như là một căn nhà gỗ nhỏ, phía trước có một cửa sổ, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy núi xanh lục cùng bầu trời xanh lam, gần đó dường như còn có khe suối chảy nước nhỏ giọt.

Nơi này không những không tối, hoàn cảnh còn vô cùng tốt.

Nhưng rất nhanh, cửa sổ bị đóng lại, bên ngoài dường như gắn cột gỗ, trong phòng nhất thời tối sầm.

Hiện tại thật như hắc lao.

Hứa Trân hỏi hài đồng bên cạnh: "Hắc lao là cái gì? Nhà tù sao? Vị trí ở đâu? Nơi này là Giang Lăng sao?"

Nữ hài lúc trước nói chuyện không đáp.

Hứa Trân lại hỏi: "Sao các ngươi lại ở đây?"

Không ai để ý đến nàng.

Qua rất lâu, tiểu nữ hài âm thanh nhàn nhạt nói: "Không biết ở đâu, chúng ta, đều là bị bắt tới."

Bị bắt tới?

Thoáng cái Hứa Trân bị dọa sợ.

Nhưng lập tức ý thức được, này là chuyện bọn buôn người sẽ làm.

Một số triều đại thời thái bình, sẽ phát sinh việc lừa bán, hầu như việc lừa bán hài đồng đều cung cấp cho những người tìm niềm vui. Chờ triều đại phát triển đến giai đoạn diệt vong, người người nuôi không nổi chính mình, ăn vỏ cây, người ăn thịt người, đương nhiên cũng sẽ không có đi lừa bán.

Kết hợp với chuyện lúc trước phụ nhân đưa tiền cho Huyện thừa, muốn định tội tiểu ăn mày, càng thêm khiến Hứa Trân khẳng định suy nghĩ của mình.

Khẳng định là phụ nhân kia thấy tiểu ăn mày tướng mạo người Hồ, cảm thấy hiếm lạ, nên muốn động tay chân đi.

Hứa Trân nghĩ đến tiểu ăn mày, vội vàng hỏi tiểu cô nương kia: "Nhìn thấy một tiểu cô nương không chênh lệch bao nhiêu với ngươi, khóe mắt có sẹo hay không?"

Tiểu nữ hài lắc đầu.

Hứa Trân hỏi: "Bị bắt tới chỉ có ta một người sao?"

Tiểu nữ hài không để ý Hứa Trân, nhìn nàng một cái, đi đến góc ngồi xổm xuống.

Hứa Trân nhìn xung quanh một lần, xác định không thấy tiểu ăn mày, liền yên lòng.

Nàng sờ sờ bùn đất dưới thân, trong khe tay tất cả đều là bùn đen thui, khiến nàng rất khó chịu.

Bên cạnh còn hai tiểu nữ hài ngồi song song.

Hứa Trân đến gần chào hỏi: "Các ngươi bị bắt tới bao lâu rồi?"

Một tiểu nữ hài cách nàng tương đối gần cúi thấp đầu, thanh âm nhỏ như muỗi, tiếng nói như rên rỉ: "Không biết."

Hứa Trân nhìn tiểu nữ hài một chút, phát hiện dung mạo của nàng so với nữ hài trước càng thêm xinh đẹp, mắt như thu thủy, tóc dù tán loạn phủ, cũng có một mùi vị mong manh khác, có thể kích phát ý muốn bảo bộ của người khác.

Xinh đẹp như vậy, chẳng trách bị lừa bán.

Hứa Trân cảm thán, lại bắt đầu suy nghĩ, nơi này đều là hài đồng, tại sao mình lại bị tóm đến?

Lẽ nào bởi vì dung mạo trẻ tuổi của nàng?

Nàng muốn tiếp tục hỏi.

Đại môn đột nhiên mở ra, tiếng bước chân vang lên, bên ngoài đi tới ba người.

Đi phía trước là hai nam tử tráng niêm mặc đoản y, phía sau là phụ nhân vóc người cao mập, trang điểm đậm.

Hứa Trân ngược sáng, nỗ lực nhìn phía ngoài, muốn nhìn bộ dáng bọn buôn người ra sao.

Còn chưa thấy rõ dáng vẻ phụ nhân, phụ nhân đã bước tới, đạp một cước mạnh mẽ về phía đùi nàng, mắng: "Súc vật!"

Hứa Trân "má ơi" một tiếng, bị đá ngã trên mặt đất.

Phụ nhân kia mắng: "Từ đâu ra, quấy tung chuyện làm ăn của ta!"

Người bên cạnh phụ họa: "A tỷ, người này chính là người hại ngươi mất đi Hồ cơ sao?"

"Chính là nàng!" Phụ nhân nhớ đến việc này liền tức giận.

Nàng vốn dựa vào buôn người mà sống, mấy ngày trước nhận một chuyện làm ăn, giúp một vị quý nhân mua một nữ tử người Hồ. Bây giờ trong đại khánh, người Hồ vốn khan hiếm, hầu như không nhìn thấy, nàng thật vất vả gặp được một người, tuy tướng mạo có tỳ vết, nhưng có thể dùng trang dung ( hóa trang) che lấp.

Chỉ là tiểu đồng người Hồ kia biết võ công, thân thủ nhanh nhẹn, nàng không thể trực tiếp bắt đi, lúc này mới muốn thông qua Huyện lệnh phán án, lợi dụng luật pháp mà hợp pháp bắt cóc tiểu đồng này.

Lại không nghĩ đến, mắt thấy tiền tài đến tay, lại bị cái người lo chuyện bao đồng phá hư!

Phụ nhân càng nghĩ càng giận, liên tiếp đạp Hứa Trân vài cái.

Hứa Trân không nơi trốn, rất oan ức nằm trên mặt đất, mặt mày xám xịt che đầu chịu đòn.

Nam tử tráng niên bên cạnh hỏi phụ nhân: "Chúng ta bán hài đồng, người này lớn tuổi làm sao bây giờ?"

Phụ nhân mắng: "Còn có thể làm sao, cứ để ở đây, cho nàng chết đói!"

Nói xong, phụ nhân lại như chưa hết giận đạp Hứa Trân một cước, cuối cùng chỉ huy hai tên nam tử, từ trong phòng túm đi hai tiểu nữ hài, nhanh chân rời đi.

Cửa gỗ gian nhà chậm rãi đóng lại.

Hứa Trân nhìn cửa gỗ đen thùi, đưa tay xoa xoa mặt mình, vừa rồi một trận loạn đá, ma xui quỷ khiến làm dây thừng trên tay nàng nới lỏng ra. Tay áo nàng vốn sạch sẽ hiện tại như bị nước sơn bôi đen, phảng phất như vừa vớt ra từ trong than đá.

Tiểu nữ hài xung quanh bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở, đôi vai gầy yếu rung động.

Hứa Trân nhìn mấy lần, không có đi an ủi.

Bởi vì lúc này, nàng ôm đầu gối của mình, cũng rất muốn khóc.

Vố mình sinh hoạt đã đủ gian nan, cũng không hiểu sao gặp phải lừa bán, không phải nàng chỉ giúp tiểu ăn mày nói mấy câu sao.

Lẽ nào đây chính là trong truyền thuyết, gặp phải phản phái nhất định không có chuyện gì tốt?

Hứa Trân bi thương thở dài.

Nàng nhắm mắt dựa vào đầu gối, nghĩ thầm, việc này tính toán, có phải nên trách tiểu ăn mày, rõ ràng là một phản phái, làm sao lại có dáng vẻ yếu đuối như vậy?

Đầu tiên bị người đánh cho gần chết, còn là bị người oan uổng tóm lấy.

Nếu không có mình, chẳng phải cũng lại bị đánh.

Loại này xem ra bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đánh chết, đến tột cùng làm sao lên làm đại phản phái, cuối cùng còn trở thành bạo quân.

Hứa Trân nghĩ không ra, chỉ có thể liên tục than thở.

Tiểu ăn mày chết tiệt a, ngươi thật sự đem ta hố đủ thảm, đôi ta nếu sau này có duyên gặp lại, ngươi tốt nhất tránh xa ta, miễn ta nhìn thấy mặt ngươi đã nổi giận.

Nàng ngồi trên đất rất lâu.

Trời sắp tối, có người đến đưa cơm, không có phần của Hứa Trân.

Hứa Trân đói bụng, liền hỏi tên đưa cơm: "Cơm ta đâu?"

Người kia ném cho Hứa Trân bình sứ trắng nhỏ.

Hứa Trân nhận lấy hỏi: "Đây là cái gì?"

"Thạch tín!" Người kia cười nhạo nói, "A tỷ muốn ngươi chết, sao có thể cho ngươi ăn cơm? Ngươi hại a tỷ mất người Hồ, chờ chết đi!"

Hứa Trân nghe hiểu, vô lực nằm trên đất.

Qua nửa đêm, nàng bỗng nhiên nghĩ đến mình còn hệ thống, vội vàng mở hệ thống ra, bỏ ba mươi điểm công đức mua một cuộc trò chuyện giọng nói.

Vừa tiếp nối, còn chưa mở miệng, hệ thống tự mình tích tích tích vang lên cảnh báo.

Một tiếng lại một tiếng, ở trong đầu Hứa Trân vang động, nghe vô cùng thảm liệt.

Hứa Trân sửng sốt một lát, phản ứng lại mới kinh hoảng hỏi: "Làm sao?"

Hệ thống trả lời: "Đo lường được xác suất sinh tồn của túc chủ thấp hơn mười phần trăm, thỉnh túc chủ tích cực sinh tồn!"

Hứa Trân lần đầu nghe được xác suất sinh tồn này.

Nàng hỏi hệ thống: "Đây là cái gì?"

Hệ thống giải thích: "Xác suất sinh tồn là tổng hợp nội dung kịch bản cùng thực tế phát triển, xác suất có thể sống sau ba ngày."

Nói cách khác, dựa theo phát triển hiện giờ, sau ba ngày Hứa Trân gần như ngủm.

Hứa Trân rất khiếp sợ: "Ta không phải chỉ đói bụng một trận à! Làm sao sắp chết rồi?"

Hệ thống nói: "Đây là kết hợp nội dung kịch bản cùng vị trí hoàn cảnh của túc chủ, sau khi trải qua tính toán thu được xác suất."

Còn kết hợp nội dung kịch bản?

Tuy không biết sẽ phát sinh cái gì, nhưng xem ra chính mình thật sự lành ít dữ nhiều.

Nàng suy đoán khẳng định liên quan đến đám buôn người kia, tám phần mình bị đám người kia giết chết, đám người kia cũng quá xấu đi!

Hứa Trân khóc không ra nước mắt.

Nàng hỏi hệ thống: "Vòng bảo hộ vạn năng có bán không? Cái loại có thể kéo dài tính mạng ấy."

Hệ thống nói: "Năm triệu."

Hứa Trân trầm mặc một chút, nói: "Quên đi không có chuyện gì, ngươi cho ta chút cơm đi, ta thật đói."

Hệ thống nói: "Một vạn."

Hứa Trân đem ngữ âm cắt đứt.

Chuyện đến nước này, nàng cũng không phải luyến tiếc điểm công đức, chỉ là thực sự quá nghèo, không chỉ không có tiền, còn không có điểm công đức, tuy trước đó nỗ lực qua một đoạn thời gian.

Nhưng khi nàng phát hiện mình có thể cọ tiểu ăn mày lấy điểm công đức, cũng không có chủ động đi làm chuyện tốt.

Hứa Trân vô cùng hối hận.

Nếu lão thiên lại cho nàng một cơ hội, nàng nhất định liên tục nỗ lực, trở thành người thiện lương nổi tiếng toàn cầu.

Ban đêm truyền đến tiếng ếch kêu.

Ngày hè trong phòng ẩm ướt oi bức, bên trong thổ địa chui ra rất nhiều rết, kiến, hướng thân thể người bò tới.

Tiểu cô nương ngồi bên cạnh Hứa Trân từ trong giấc mộng bừng tỉnh lại, ngơ ngác ngồi một chút sau, ôm cánh tay, thương tâm khóc.

Hứa Trân nhìn thấy, đến gần an ủi nàng: "Ngươi đừng khóc, lạc quan một chút, nói không chừng bị bán cho một người tốt, vậy thì có thể hưởng phúc."

Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn nàng, dừng khóc, giải thích cho nàng: "Ta khóc không phải sợ mình bị bán không tốt."

Hứa Trân hỏi: "Nếu ngươi không lo lắng cái này, vậy sao ngươi còn khóc?"

Tiểu cô nương cúi thấp đầu nói: "Ta sợ phụ mẫu lo lắng cho ta, nghĩ đến phụ mẫu có thể đang vì chuyện của ta mà khóc, ta nhịn không được thương tâm."

Hứa Trân nói: "Chẳng trách ngươi khóc thảm như vậy, không giống ta, căn bản không có ai lo lắng."

Nàng nói rồi nghĩ đến tiểu ăn mày cùng đệ tử của mình.

Tiểu ăn mày có lẽ sẽ lo lắng cho mình, nhưng tâm tư phản phái khó suy xét, này cũng không xác định.

Còn đệ tử của mình, bản thân nàng cũng từng làm đệ tử, lúc đọc sách, mặc kệ khi nào đều đối với lão sư hận nghiến răng, nơi nào còn có thể lo lắng?

Mình cũng thật đáng thương.

Hứa Trân cảm thán.

Tiểu cô nương bỗng nhiên níu chặt lấy tay Hứa Trân.

Hứa Trân nghiêng đầu nhìn nàng.

Tiểu cô nương nắm một hồi, thấp giọng hỏi: "Ngươi có phải tiên sinh dạy học của thư viện?"

"Làm sao ngươi biết?" Hứa Trân hiếu kỳ mở to mắt.

"Ta nghe thấy." Tiểu cô nương nói, "Ngươi có thể làm tiên sinh, nhất định hiểu biết nhiều, ngươi có thể cứu ta hay không?"

Hứa Trân nói: "Ta còn không lo được cho mình..."

Tiểu cô nương kia nói: "A phụ ta làm quan, nếu ngươi cứu ta ra ngoài, a phụ ta sẽ cho ngươi tiền.

Hứa Trân có chút động lòng.

Tiểu cô nương khẩn cầu: "Cứu ta."

Hứa Trân nhìn quét một vòng, phát hiện đều là tiểu hài tử, lại nhìn cửa sổ nhỏ ở ngoài, chỉ có hai, ba nam tử tráng niên ngồi dưới cây canh gác.

Nàng hỏi tiểu cô nương: "Ngươi thấy ta làm sao mới có thể cứu ngươi ra ngoài?"

Tiểu cô nương nói: "Không biết."

Hứa Trân nghĩ, ngược lại hệ thống đã nói xác suất sinh tồn của mình rất thấp, không bằng nhân cơ hội buông tay cược một lần, kiếm chút điểm công đức."

Nàng kề tai qua nói thầm: "Ta có thể cứu ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện."

Tiểu cô nương hỏi: "Cái gì?"

Hứa Trân nhẹ giọng nói: "Nếu ta không đi tìm ngươi, ngươi liền đem tiền cho bằng hữu của ta. Nàng là tiểu ăn mày tướng mạo người Hồ, khóe mắt có sẹo, vào ban ngày đôi mắt màu xanh lam, cao xấp xỉ ngươi."

Lúc nàng nói lời này, âm thanh vô cùng khàn, tiểu cô nương cho là nàng khóc, liền quay đầu nhìn nàng, phát hiện nàng không có khóc.

"Tại sao ngươi không lấy, phải cho người này?" Tiểu cô nương hỏi.

Hứa Trân nói: "Bởi vì lúc trước ta tổn thương nàng."

Tiểu cô nương ở trong đầu nghĩ ra một tràng nháo kịch, chê cười cong cong khóe môi: "Biết rồi, còn nữa không?"

Hứa Trân suy nghĩ một chút, nói: "Không còn, cảm giác rất lâu không gặp, có chút nhớ nàng, giúp ta nói với nàng một câu, sau này hãy làm một Hoàng Đế tốt."

Tiểu cô nương ngơ ngẩn: "Hoàng Đế tốt?"

"Đúng, nàng có tướng Đế vương, sau này có thể làm Nữ hoàng, có phải rất lợi hại không?" Hứa Trân nói, "Ta rất nhớ nàng."

Tiểu cô nương nghĩ nàng bị điên, không đáp nữa, chỉ cầm lấy tay áo Hứa Trân, kéo nàng đến gần, thấp giọng nói với nàng tình huống nơi này.

Hứa Trân nghe, lại không nhịn được nghĩ: Nếu như thật sự sắp chết rồi, trước khi chết, rất muốn gặp tiểu ăn mày một lần để tạm biệt.

Hy vọng quá xa vời.

Hứa Trân cúi đầu, vùi vào trong khuỷu tay.

Lúc này bên ngoài rơi xuống trận mưa nhỏ, tí tách vang rền.

Hứa Trân nằm nhoài trong hắc lao, kéo cằm, nỗ lực nghĩ biện pháp.

Mà ở phố nam Giang Lăng phía xa, Tuân Thiên Xuân thu hồi chỉ tán ( ô) cũ nát, chậm rãi bước vài phòng, mưa rơi tí tách trên tấm ván gỗ trong phòng.

Tuân Thiên Xuân nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mình không thể tìm được Hứa Trân, sắc mặt bình tĩnh của nàng rốt cuộc cũng biến hóa.

Nàng ở tại chỗ dừng chốc lát, nhanh chóng chạy đến nhà Lý Tam Lang, bước vào gian phòng Lý Tam Lang.

Lý Tam Lang nằm ở trên giường nhỏ chăn mềm mở ra, ngủ say như chết.

Tuân Thiên Xuân gọi: "Lý Tam Lang."

Lý Tam Lang ngủ đến không biết bên ngoài thiên hôn địa ám ( trời đất mù mịt).

Tuân Thiên Xuân giật bút lông chặn lấy yết hầu hắn, Lý Tam Lang không thở được, khụ khụ hai tiếng thức giấc, lùi về sau vài bước, một mặt kinh sợ nhìn Tuân Thiên Xuân, hô to: "Hứa Tiểu Xuân! Ngươi làm gì thế???"

Tuân Thiên Xuân hỏi: "Tiên sinh đâu?"

Lý Tam Lang nói: "Làm sao ta biết được?"

Tuân Thiên Xuân thần sắc hung sát, ở trong bóng tối càng thêm khủng bố, nàng thấp giọng hỏi: "Tiên sinh phán án xong, đi đâu?"

Lý Tam Lang bị sợ đến lui đến góc phía sau.

Tuân Thiên Xuân lại hỏi, hỏi nhiều lần, Lý Tam Lang mới nhớ đến, nói: "Nàng, nàng về nhà."

"Trong nhà không có ai." Tuân Thiên Xuân hỏi, "Lần cuối ngươi nhìn thấy nàng ở đâu?"

"Bên, bên đống cỏ." Lý Tam Lang lắp ba lắp bắp, cuối cùng nói nơi mình nhìn thấy.

Tuân Thiên Xuân nghe xong, đứng lên, cầm chỉ tán rời đi.

Lý Tam Lang ở phía sau hỏi: "Ngươi đi đâu?"

Tuân Thiên Xuân bước chân liên tục, nhanh đi tới cửa, nói "Nàng bị nha tử ( người môi giới) bắt rồi." Sau đó đi ra cửa, biến mất trong mưa phùn liên miên, không còn bóng người.

Lý Tam Lang ngồi, nghiêm túc suy nghĩ, sau một hồi mới phản ứng lại. Tiên sinh đây là... bị nha bà ( mẹ mìn) bắt cóc? Đang nguy cấp a? Phải nhanh một chút đi cứu người!

◍ ――― Hết chương 18 ――― ◍

P/S: Từ giờ chắc sẽ ra chậm nữa =]]. Ta bắt chước mọi người chơi pubg, toàn làm đệm thịt cho người ta bắn, thật thương tâm. Nên đang nổ lực thoát kiếp pháo hôi hì hì.