Giản Đông Thần mở cửa phòng khách sạn, tháo đồng hồ xuống, kéo lỏng cà vạt, cởi quần áo, đi vào phòng tắm. Hắn rất bận, tuy rằng hắn có một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, nhưng vì thời gian làm việc không cố định, các cuộc hội họp thường xuyên diễn ra, nên hắn đã bao luôn gian phòng tổng thống này.
Nước từ vòi hoa sen lạnh lẽo, rơi xuống thân thể hoàn mỹ rắn chắn của Giản Đông Thần, sau khi tắm xong, hắn đi vào phòng ngủ, không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào khi thấy người phụ nữ kia.
Cũng giống như đêm hôm qua, cô ấy vẫn đang ngủ rất sâu.
Điểm khác biệt đó là, đêm nay cô không cởi sạch quần áo, mà còn ăn mặc một cách hoàn hảo, hơn nữa lại tỉ mỉ trang điểm.
Trên đường trở về khách sạn, hắn đã nhận được tin nhắn từ Chung Niên Huy.
Vì muốn biểu đạt sự cảm tạ khi hợp đồng ký kết thành công, Chung Niên Huy đã đem người phụ nữ tối hôm qua đưa tới phòng hắn, hơn nữa trong vòng một tháng tới, người phụ nữ này có thể tùy ý gọi đến gọi đi.
Ánh mắt âm trầm của Giản Đông Thần dừng lại trên mặt của người phụ nữ, như đang xem kỹ một món hàng.
Từ đường nét mặt mày tinh tế, đến chóp mũi cao cao, lại đến đôi môi no đủ hồng nhuận, tầm mắt một đường đi xuống phía dưới, đảo qua bộ quần áo vô cùng khéo léo mà lại không lộ liễu của cô, đã đem dáng người lả lướt hoàn mỹ bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Tối hôm qua hắn cũng không chú ý đến bộ dạng của người phụ nữ này, cho dù là sáng nay, cũng chỉ là thoáng nhìn qua.
Hiện tại xem ra, xác thật coi như là có chút tư sắc, hơn nữa lại còn là loại hình mà hắn yêu thích, không phải là dạng mỹ nhân rập khuôn phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không phải là dạng thiếu nữ phóng đãng yêu diễm.
Tên Chung Niên Huy này, tự thân năng lực của ông ta nếu có thể bảo trì được trình độ nhìn mặt đoán ý này, thì cũng không cần ra sức lấy lòng thì vẫn có thể tiếp tục gia hạn được hợp đồng cung ứng.
Trong quá khứ cũng có rất nhiều người vì muốn hợp tác với tập đoàn Giản Ảnh, mà liên tiếp đưa tới rất nhiều phụ nữ, nhưng trên cơ bản đều bị hắn cự tuyệt từ vòng gửi xe.
Đối với phụ nữ, Giản Đông Thần ít nhiều đều có thói quen sạch sẽ, ngày thường số phụ nữ muốn leo lên giường hắn nhiều vô số kể, nhưng đại đa số thời điểm, hắn đều không dao động.
Chung Niên Huy lại có thể tìm được lối tắt, biết đưa tới cho hắn một người phụ nữ không giống như bình thường.
Chẳng qua, một người phụ nữ nhìn như thanh thuần vô hại, cũng sẽ vì tiền mà làm loại giao dịch thân thể này, bản tính tham lam này thì có khác gì với những phụ nữ kia đâu cơ chứ.
Trong tâm Giản Đông Thần sinh ra sự khinh thường nhàn nhạt, tùy ý sử dụng trong một tháng?
Ánh mắt hắn lạnh lùng, ngón tay dừng ở xương quai xanh phía dưới cúc áo sơ mi của Quý Du Nhiên.
Làn da trắng nõn phiếm lên ánh sáng nhàn nhạt, như bạch ngọc chất lượng thượng đẳng, mềm nhẵn tinh tế. Đến khi cúc áo thứ hai được mở ra, nội y ren trắng lộ ra, bao vây bầu ngực đẫy đà cùng khe rãnh mê người thấp thoáng, nhũ thịt thoạt nhìn co giãn thật tốt, theo sự hô hấp của người phụ nữ mà phập phồng lên xuống, như muốn thoát khỏi sự trói buộc của lớp ren mà nhảy ra ngoài, câu dẫn người miệng khô lưỡi đắng.
Dưới áo tắm dài của Giản Đông Thần có một chỗ đột nhiên cứng rắn, cứ tự nhiên mà nổi lên phản ứng.
Khóe môi Giản Đông Thần hơi hơi gợi lên.
Đã từng có những người phụ nữ có tướng mạo còn đẹp hơn cô ấy cởi hết quần áo đứng trước mặt hắn, õng ẹo tạo dáng, hắn đều không có cảm giác gì, thậm chí có điểm chán ghét, mà người phụ nữ này giống như một chú mèo nhỏ ngủ say, an tĩnh nằm ở trên giường hắn, lộ ra rãnh ngực như ẩn như hiện, lại có thể dễ như trở bàn tay khơi mào hứng thú của hắn.
Người phụ nữ đưa tới cửa rất nhiều, nhưng có thể thành công dụ dỗ được hắn thì lại rất ít.
Giản Đông Thần dùng sức xé toang, chiếc áo sơ mi vướng bận trên người Quý Du Nhiên đã bị xé mở, cúc áo quăng tứ tung, nội y bằng ren trắng bên trong đã hoàn toàn bại lộ, nó đang bọc lấy bộ ngực mượt mà no đủ, một tay không thể nào nắm hết.
Đêm nay hắn không muốn đối mặt với một con cá chết.
Giản Đông Thần tùy ý lôi kéo, hai đùi thon dài thẳng tắp bị lôi ra khỏi ống quần rộng thùng thình, trắng nõn bóng loáng như vải lụa.