Giản Đông Thần dừng lại động tác, ngẩng đầu lên từ giữa vùng ngực mềm mại, đôi mắt đang lây dính vài tia tình dục cũng khôi phục lại sự thanh minh.
Đôi môi mỏng của hắn banh thành một đường thẳng tắp, ngữ khí trầm thấp hỏi: “Ai là Damon?”
Đáp lại hắn chỉ là một tiếng nói mớ mơ hồ không rõ.
Cơn lửa giận bỗng nhiên thoáng bùng lên trong lòng Giản Đông Thần.
Hắn nhớ rõ sáng này trên khăn trải giường có thấm vết máu, người phụ nữ này là do chính hắn phá thân, vậy thì hẳn là trừ bỏ hắn ra, thì sẽ không có người đàn ông khác chạm qua cô.
Nhưng ngữ khí vừa rồi trong lúc cô ngủ mơ, rõ ràng là còn có một người đàn ông khác đã từng đùa bỡn như vậy với cô!
Trong mắt của Giản Đông Thần nổi lên một tia chán ghét.
Trong đầu hắn lúc này tựa hồ hiện lên hình ảnh của một người đàn ông ghé vào trên người cô, liếm mỗi tấc da tấc thịt của cô, ngậm nuốt vú cô.
Dục vọng đang vào lúc khó chịu nhất, dương vật đã sớm ngẩng cao đầu, kêu gào muốn phát tiết một cách thống khoái.
Giản Đông Thần nhìn chằm chằm vào mặt Quý Du Nhiên trong vài giây, cô ngủ càng lúc càng ngon, trong lòng hắn ngược lại càng lúc càng bực bội.
Hắn dùng sức bú mút khắp ngực Quý Du Nhiên một phen, mồm chợt há lấy cắn vào đầu vú hồng ngạnh, giữ ở giữa răng môi hung hăng liếm mút, một tay khác nắm lấy đầu vú còn lại, mạnh mẽ xoa nắn.
"A! Damon!"
Quý Du Nhiên bị đau kêu sợ hãi ra tiếng, cô dùng sức đẩy thứ ở trước ngực một phen, đôi tay chạm vào một cái đầu, tay Quý Du Nhiên dừng lại, xoa nhẹ cái đầu ở trong tay mình.
Đây là đầu chú chó Damon của mình sao? Sao lông nó lại trở nên cứng như vậy?
Không đúng!
Damon ngày thường tuy rất thích liếm láp cô, nhưng tuyệt đối sẽ không dám tập kích ngực cô.
Quý Du Nhiên đột nhiên mở mắt ra!
Có một người đàn ông đang vùi đầu trước ngực cô, bộ ngực vốn trắng nõn lúc này đây đã bị che kín bởi dấu tay và vệt đỏ, phát hiện cô thức tỉnh, người đàn ông đang ngậm đầu vú cô trong miệng đột nhiên cắn một chút, ánh mắt lạnh nhạt liếc
nhìn cô.
Đau đớn đúng là từ nơi đó truyền đến.
Quý Du Nhiên theo bản năng liền hét lên, thân thể co rụt về phía sau, nhưng tay chân lại mềm như bông không có sức lực gì, rất dễ dàng đã bị người đàn ông trên người cô đè lại.
“Ồ, tỉnh rồi?” người đàn ông đè ở trên người cô, cúi đầu nhìn xuống cô.
Cánh tay bị đè có chút đau, Quý Du Nhiên muốn rút tay về thì lại bị người đàn ông nắm càng chặt hơn.
Ánh mắt của Quý Du Nhiên dừng lại, thấy rõ người người đàn ông này đúng là vị Giản tiên sinh tối hôm qua, tức khắc trong lòng sáng tỏ.
Ly rượu vang đỏ kia của Chung Niên Huy có vấn đề!
Quý Du Nhiên rũ mắt xuống, quét mắt nhìn về một phía quầng vú hồng nhạt của mình, phía trên đó đã xuất hiện một vòng dấu răng nhàn nhạt, cô mất vài giây để làm chính mình nhanh chóng bình tĩnh lại, trấn định tâm thần, tự nhủ bản thân phải giải quyết trận hiểu lầm trước mắt này đã.
“Giản tiên sinh đúng không? Anh hãy cho tôi một ít thời gian để giải thích, có lẽ anh không tin, nhưng đây thật sự là hiểu lầm, việc xuất hiện ở gian phòng của anh không phải là do tôi tự nguyện, mà là bởi vì...”
“Cô cho rằng kỹ thuật diễn của cô tốt lắm sao?” Giản Đông Thần không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên hơi hơi sửng sốt, không rõ lời này của hắn là có ý gì.
“Người phụ nữ tối hôm qua không phải là cô sao? Buổi sáng người cầm chi phiếu cũng không phải là cô sao? Hiện tại lại nói cái gì mà không tự nguyện? Buồn cười, cô tính làm gì đây? Tính dùng loại phương pháp này để tôi có thể cho rằng cô không giống với những người phụ nữ khác?”
Tình huống của tối hôm qua và tối nay căn bản là hoàn toàn khác nhau! Việc nào ra việc đó, tối hôm qua là nguyên chủ tình nguyện, nhưng hôm nay cô là bị trúng thuốc!
Tuy rằng việc này giải thích có chút phiền toái, nhưng Quý Du Nhiên vẫn rất nỗ lực để nói rõ ràng tình huống.
“Đúng người tối qua là tôi, nhưng đêm nay...”