Phép Tắc Thượng Vị

Chương 78




 

Thù Địch đột nhiên hiểu được tại sao lại cảm thấy cái tên này quen quen.

 

Vị tổng giám thiết kế mới được đích thân chủ tịch bổ nhiệm chẳng phải tên là Quý Du Nhiên sao? Tuy trong ba năm cô nàng làm việc ở Giang thị, chưa bao giờ nghe được chủ tịch có bạn gái, nhưng lỡ lời nói của cô gái trước mắt là sự thật thì sao?

 

Thù Dịch vội vàng đè lại tay của Tiêu Khải Lượng, ngăn cản hắn ta tiếp tục nói lung tung. Nhưng Tiêu Khải Lượng căn bản không thể hiểu được ý của cô ta, sự ghen ghét trong lòng khi nghe nói cô có bạn trai khiến hắn ta cho rằng lời của cô chỉ là lời nói xạo.

 

Giang Dĩ Thành?

 

Tiêu Khải Lượng nhịn không được nói lời cười nhạo cô: “Quý Du Nhiên, con người cô vốn không có bản lĩnh gì, nhưng riêng khoản ba hoa chích chòe thì lại rất thành thạo đó, cô...”

 

“Giang, Giang tổng!” Thù Dịch đột nhiên đứng thẳng người, sắc mặt khẩn trương nhìn về phía sau lưng của Quý Du Nhiên.

 

Giang tổng?

 

Trong lòng Quý Du Nhiên “Lộp bộp” một chút, lập tức quay đầu nhìn lại.

 

Người đàn ông đĩnh bạt tuấn lãng, bộ tây trang màu xám nhạt nhìn qua đã biết là hàng cao cấp, ánh mắt thâm thúy cùng cánh mũi cao thẳng, hắn đang nhìn cô, trên môi là nụ cười nhẹ.

 

Thật sự là Giang Dĩ Thành sao!

 

Hắn đến đây lúc nào? Sẽ không nghe được những lời khoác lác vừa rồi của cô chứ.

 

Tiêu Khải Lượng cũng nhất thời trở nên nghiêm túc.

 

Hắn ta làm ở đây cũng đã hơn hai tuần nhưng chưa được gặp qua mặt của chủ tịch, hôm nay vậy mà lại gặp được người! Cơ hội tuyệt hảo để thể hiện bản thân như vậy thì sao hắn ta có thể bỏ qua? Nên liền vội vàng sửa sang lại quần áo, rồi nói.

 

“Giang tổng! Xin chào ngài, tôi là tổ trưởng tổ 3 thuộc phòng quảng...”

 

“Mọi người đứng ở chỗ này làm gì vậy?”

 

Những lời này của Giang Dĩ Thành là nói với Thù Dịch, xe ô tô của hai người họ đang đậu ngay trước cổng của công ty, khiến cho những chiếc xe khác phải mất công đánh vòng để chạy ra ngoài, vốn dĩ chút việc nhỏ này thì chỉ cần tài xế của hắn xuống xe xử lý, nhưng vì hắn thấy được Quý Du Nhiên đứng ở đó nên mới xuống.

 

Thù Dịch trước giờ trong môi trường làm việc đều là phong cách sấm rền gió cuốn, bình thường cô nàng cũng không quá khắt khe bắt bẻ người khác, nhưng không hiểu sao ngày hôm nay khi đứng trước phụ nữ có tướng mạo khí chất như vậy thì bản thân cô nàng lại cảm thấy một sự uy hiếp không hề nhẹ, vậy nên cô ta mới phát ra những lời nói không đúng mực như vậy, hiện tại trong lòng cô ta đang cầu nguyện những lời của Quý Du Nhiên là thổi phồng, chứ thật sự không phải là bạn gái của Giang tổng.

 

Làm phó tổng giám đốc của bộ phận nhân sự, Thù Dịch kỳ thật cũng có không ít cơ hội nói chuyện trực tiếp với đại BOSS. Nhưng trong tình huống như ngày hôm nay, đột nhiên đối diện với ánh mắt có thể xuyên thấu người của Giang Dĩ Thành, Thù Dịch nhịn không được mà bắt đầu khẩn trương nói lắp.

 

“Giang tổng, chúng tôi… tôi.”

 

Tiêu Khải Lượng thấy Thù Dịch vào thời khắc mấu chốt thế này mà lại nói lời lắp bắp, trong lòng hắn lập tức trở nên vô cùng không vui.

 

Phụ nữ đúng là phụ nữ, vào thời điểm quan trọng là lại mất đi bản lĩnh, một cơ hội tuyệt hảo như vậy mà không biết giới thiệu hắn cho Giang tổng?

 

Tiêu Khải Lượng vội vàng thể hiện sự tôn kính lão luyện, nói: “Giang tổng, là thế này, tôi là tổ trưởng của tổ ba thuộc bộ phận quảng cáo, tên tôi là Tiêu Khải Lượng, tôi cùng Thù Dịch vốn đã định rời đi, nhưng trùng hợp gặp một người nhân viên mới nhận chức của công ty chúng ta, cô ta không hiểu quy củ, đã nói những lời làm tổn hại danh dự của ngài, tôi và Thù Dịch đang phê bình chỉ ra chỗ sai của cô ta.”

 

Tiêu Khải Lượng trước khi tới làm việc thì cũng đã tìm hiểu về văn hóa môi trường làm việc của tập đoàn Giang thị, mọi người trong tập đoàn đều hết sức cẩn thận lời ăn tiếng nói, bởi vì các cán bộ lãnh đạo cao cấp của công ty rất chú đến việc giao tiếp nơi môi trường làm việc, thứ tiện nhân như Quý Du Nhiên vậy mà lại tự mình hướng đến trước ý họng súng!

 

Thù Dịch hận không thể lập tức bịt cái miệng đang đóng mở của Tiêu Khải Lượng lại.

 

Hắn ta là cái thá gì mà dám ở trước mặt chủ tịch nói là phê bình giáo dục người khác? Đã vậy hắn ta tự nói hắn đi, còn dám kéo theo cả cô nàng vào cùng?

 

Thù Dịch lập tức rút tay ra khỏi tay của Tiêu Khải Lượng, liên tục lắc đầu, ý muốn giải thích những lời của Tiêu Khải Lượng vừa rồi là không đúng.

 

“Không phải như vậy, Giang tổng…”

 

“Ồ? Cô đã nói gì làm tổn hại đến danh dự của tôi vậy?” Giang Dĩ Thành bỗng nhiên trở nên rất có hứng thú, ánh mắt dừng lại trên người Quý Du Nhiên.

 

Nghe được câu hỏi của Giang Dĩ Thành, Quý Du Nhiên cười có chút xấu hổ, cô thanh thanh giọng nói: “Không có gì, tôi chỉ nói vài câu bông đùa thôi.”

 

“Giang tổng, cô ta tự xưng mình là bạn gái của ngài, ngài nói xem điều này có phải nực cười quá không!” Tiêu Khải Lượng quyết tâm phải khiến cho Quý Du Nhiên mất sạch mặt mũi, trả thù lại lần trước cô đã gây chuyện ở công ty cũ của hắn ta.



 

Lúc này Quý Du Nhiên không cần gương soi cũng biết khuôn mặt của mình nhất định đã đỏ rực, cảm giác nóng rát như phát sốt.

 

Cô chỉ vì không nhịn được khi thấy bộ dáng kiêu ngạo một cách đáng ghét của Tiêu Khải Lượng, nên mới cố ý nói Giang Dĩ Thành là bạn trai của cô, ai ngờ mới nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuất hiện!

 

Sớm biết vậy thì cô đã nói Nhiễm Nhất Bạch là bạn trai của cô cho rồi, chỉ là khi so sánh thân phận giữa hai người, thì ắt hẳn Tiêu Khải Lượng và bạn gái hắn ta hẳn phải kiêng kị Giang Dĩ Thành hơn. Chỉ cần lúc này Giang Dĩ Thành nói lời phủ nhận, thì toàn bộ mặt mũi của cô sẽ bị ném đi sạch sẽ.

 

Quý Du Nhiên liếc mắt nhìn Giang Dĩ Thành với ý uy hiếp.

 

Dường như cô đang cố nói, chỉ cần anh dám hủy đi danh dự của tôi, thì tôi lập tức từ bỏ công việc này!

 

Giang Dĩ Thành bị ánh mắt “hung ác” này của cô trêu chọc, hắn nở nụ cười chói lóa làm hoa cả mắt của Quý Du Nhiên.

 

“Cô ấy xác thật không phải bạn gái của tôi.”

 

Giang! Dĩ! Thành!

 

Khuôn mặt của Quý Du Nhiên trầm xuống, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.

 

Hắn không thể giữ lại chút mặt mũi cho cô sao!?

 

Thù Dịch nhẹ nhàng thở ra, Tiêu Khải Lượng tươi cười càng thêm đắc ý.

 

Giang Dì Thành ngay vào lúc Quý Du Nhiên sắp thẹn quá hóa giận , thì đã kịp thời ôm lấy bả vai của cô, cất chất giọng trầm thấp, sung sướng nói.

 

“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.”

 

Thù Dịch: “...”

 

Tiêu Khải Lượng: “...”

 

Quý Du Nhiên: “...”

 

Không chỉ Thù Dịch và Tiêu Khải Lượng, ngay cả Quý Du Nhiên cũng trở nên ngây ngốc, nhưng rất nhanh cô hiểu được đây là Giang Dĩ Thành đang phối hợp với cô, giúp cô chống lưng, vì thế lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêng đầu dựa vào lồng ngực của hắn, mềm mềm mại mại, thật sự khiến người khác có cảm giác là sự kết hợp hoàn hảo giữa tổng tài và kiều thê.

 

“Dĩ Thành à, sao giờ anh mới đến? Mới vừa rồi vị Tiêu tổ trưởng này nói em ba hoa chích chòe đó! Em thấy vị trí tổng giám thiết kế này tốt nhất là em không nên nhận, bằng không lại mang tai tiếng gì đó, rồi lại mang thêm rắc rối cho anh thì không tốt chút nào.”

 

Quý Du Nhiên cảm thấy bản thân rất có tiềm chất của một trà xanh, thoáng chốc đã tuôn ra được một tràng hờn dỗi kết hợp với sự mềm mại thật nhuần nhuyễn.

 

Ai bảo tên cặn bã Tiêu Khải Lượng này nhiều lần chủ động trêu chọc đến cô cơ chứ. Đối phó với hạng người này thì cứ dùng thủ đoạn trực tiếp nhất, không cần phải giảng đạo lý với hắn ta.

 

“Tổng giám thiết kế. Vị hôn thê. Sao có thể...”

 

Tiêu Khải Lượng lẩm bẩm tự nói, không dám tin tưởng, Thù Dịch cũng sợ đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, lập tức đứng bên cạnh liên tục nói đây là hiểu lầm.

 

Giang Dĩ Thành đã gặp qua rất nhiều bộ dáng khác nhau của Quý Du Nhiên, nhưng duy chỉ có tư thái làm nũng thể hiện sự bất mãn lại là lần đầu tiên hắn thấy, hắn lập tức cảm thấy phần hạ thân bên dưới nóng lên, có một xúc động rất muốn đè cô ra ngay tại chỗ để “xử lý”.

 

Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, trên mặt vẫn duy trì nụ cười khiến người khác tắm mình trong gió xuân, hắn ôm Quý Du Nhiên, nhìn lướt qua Tiêu Khải Lượng đang ngây ra như phỗng, nhàn nhạt nói.

 

“Ngày mai anh đi đến bộ phận nhân sự làm thủ tục từ chức đi, Giang Thị không chứa chấp những người đi làm mà không mang theo tròng mắt.”

 

Giang Dĩ Thành tự mình hạ xuống mệnh lệnh nên tin tức được truyền đi rất nhanh ngang ngửa với vận tốc ánh sáng, vào buổi chiều cùng ngày, bộ phận nhân sự đã phát ra thông báo thôi việc đối với Tiêu Khải Lượng.

 

Người bị Giang thị đuổi việc, thì các công ty khác cũng không có khả năng tuyển dụng lại, Tiêu Khải Lượng nếu còn muốn tiếp tục trong ngành này, thì chỉ còn cách là đi đến thành phố khác.

 

Còn Thù Dịch, vừa mới được thăng chức là phó giám đốc nhân sự không bao lâu, chỉ vì có hành vi mở cửa sau cho Tiêu Khải Lượng, mà ngay lập tức bị giáng xuống hai chức.

 

Lẽ ra việc không làm tròn trách nhiệm của cô nàng đã bị tính là lỗi nghiêm trọng, lại còn lợi dụng chức vụ để tuyển người thân thì sẽ bị xử lý bằng hình thức sa thải, nhưng nghe nói là “vị hôn thê” của Giang Tổng chỉ nhẹ nhàng nói hai câu giúp cô nàng, thế nên Thù Dịch mới có thể tiếp tục làm việc tại Giang thị.

 

Sở dĩ Quý Du Nhiên làm như vậy không phải là vì nhân từ, nhưng việc một người phụ nữ có thể đi đến vị trí này là điều hoàn toàn không dễ dàng, lần này Thù Dịch hoàn toàn là bị Tiêu Khải Lượng giấu diếm nên mới liên lụy đến bản thân, lúc đầu cô nàng cũng là do Tiêu Khải Lượng dụ dỗ, nên mới bị hắn xúi giục làm như vậy.

 



Bất quá mỗi người đều phải trả giá vì sai lầm của chính mình, việc giáng hai cấp với Thù Dịch mà nói, cũng không hẳn là tốt hơn so với việc bị sa thải. Nhưng thông qua sự kỷ luật này, về sau cô nàng mới có thể rút được bài học nhìn người thận trọng hơn.

 

So với việc của Thù Dịch và Tiêu Khải Lượng, thì điều khiến cho mỗi nhân viên từ lớn đến bé trong tập đoàn Giang thị cảm thấy bất ngờ hơn nhiều, đó chính là tổng giám thiết kế mới nhậm chức, lại là vị hôn thể được chính miệng chủ tịch thừa nhận.

 

Phải biết rằng nhiều năm như vậy, tuy bên người Giang Dì Thành thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một hai phụ nữ, nhưng cho tới bây giờ thì hắn chưa bao giờ thừa nhận thân phận của bất kỳ ai!

 

Bởi vì muốn làm con dâu của Giang thị, thực sự khó ngang ngửa với việc bắt thang lên trời!

 

Nói về bối cảnh, thì căn cơ của Giang thị còn sâu hơn so với Giản thị rất nhiều, gia tộc của họ đã nổi tiếng từ những năm 60 70, với chế độ tư bản hùng hậu, Giang Dĩ Thành có thể nói là xứng danh con cháu hào môn, những người con gái bình thường căn bản là không có cách nào gia nhập vào giai cấp thượng tầng như vậy.

 

Quay về hiện tại, dù có trăm miệng cũng khó bề giải thích, chính là để nói về tình huống hiện giờ của Quý Du Nhiên.

 

Cô vừa mới làm sáng tỏ scandal yêu đương giữa cô và Nhiễm Nhất Bạch xong, thì nháy mắt lại trở thành “vị hôn thê” của Giang Dĩ Thành.

 

Cũng may cán bộ nhân viên trong tập đoàn Giang thị đều là những anh tài có tố chất, sẽ không khua môi múa mép, nên tạm thời việc này không bị lan truyền ra bên ngoài, mà chỉ truyền lưu trong nội bộ của tập đoàn Giang thị.

 

Nhưng dù vậy, Quý Du Nhiên cũng thật sự chịu không nổi sự tôn kính đến mức cẩn thận của mỗi nhân viên trong Giang thị đối với cô, thậm chí những vị lãnh đạo cấp cao hơn cô cũng đối xử với cô vô cùng khách khí, may là thời gian làm việc của cô linh hoạt tự do, không cần mỗi ngày phải xuất hiện tại cao ốc của Giang Thị, nên mới có thể tạm

coi như không thấy.

 

Bầu trời trong xanh, gió nhẹ thổi mát.

 

Giữa một sân golf xanh mướt với diện tích rộng lớn, Giang Dĩ Thành khó có được lúc nhàn rỗi, khóe miệng hắn mang theo ý cười nhìn cô gái nhỏ đang nghiêm túc luyện đánh golf, thỉnh thoảng còn chỉ cô vài lưu ý. Hôm nay cô mặc một chiếc áo ôm sát người cùng váy ngắn xếp ly, mái tóc cột cao thành đuôi ngựa, còn thắt bím ở đuôi tóc, nét thanh xuân tràn ngập sức sống được phô bày đầy đủ, trên khuôn mặt thong dong bình đạm vào lúc này lại xuất hiện vài phần không kiên nhẫn rất hiếm gặp.

 

“A! Thật sự rất khó.”

 

Lướt sóng trượt tuyết đều không thể làm khó Quý Du Nhiên, nhưng cô lại không thể chơi được môn thể thao quý sờ tộc này — golf.

 

Cô cực kỳ thích những kiểu vận động kích thích mạo hiểm, mọi áp lực đều sẽ được giải phóng vào thời điểm chơi các trò chơi này, nhưng với môn golf ưu nhã nhẹ nhàng này, cô lại chưa từng nổi lên hứng thú.

 

Nếu không phải Giang Dĩ Thành hôm nay đến đây để đàm phán với một đối tác quan trọng, cô cũng sẽ không bị hắn tóm đến đây để làm “bạn nữ” đồng hành.

 

Ai bảo cô ngày đó một hai phải phân cao thấp với Tiêu Khải Lượng cơ chứ? Bây giờ lại tiếp tục nợ thêm một ân tình với Giang Dĩ Thành, nên phải tìm cách trả lại thôi.

 

Giang Dĩ Thành đứng ở phía sau, vòng lấy người của Quý Du Nhiên, tay đặt lên bàn tay đang nắm gậy của cô. “Chân tách ra một chút. Đầu gối hơi khuỵu xuống. Đúng rồi. Thẳng lưng lên một chút.”

 

Thân thể của Quý Du Nhiên hơi cứng đờ, cả người cô nằm trong lồng ngực của Giang Dĩ Thành, mỗi một câu nói cùng hơi thở nóng rực của hắn đều truyền trực tiếp đến cổ và bên tai cô, làm cho toàn bộ lỗ chân lông trên người cô đều dựng đứng cả lên.

 

Tay của hắn lớn hơn tay cô rất nhiều, chặt chẽ bao phủ lấy tay cô, chậm rãi hướng dẫn cô cách đánh gậy.

 

Quý Du Nhiên rất thông minh, sau một hồi chỉ bảo của Giang Dĩ Thành, rất nhanh sau đó cô đang hiểu được các bí quyết trong môn thể thao này.

 

“Cú đánh này như thế nào?”

 

Quý Du Nhiên sau khi đánh được một gậy hoàn mỹ, cô quay đầu lại nở nụ cười với Giang Dĩ Thành.

 

Vì thân thể hai người cách nhau rất gần, dẫn đến việc cô vừa quay đầu thì suýt nữa đã dán môi lên mặt Giang Dĩ Thành, gương mặt cô sượt qua môi của hắn, khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ cách nhau vài centimet mà thôi.

 

Quý Du Nhiên nhìn thấy hầu kết của Giang Dĩ Thành chuyển động lên xuống một chút, khoảng cách mấy centimet kia hình như đang chậm rãi thu hẹp lại hơn nữa.

 

“Giang tổng, khách tới rồi ạ.”

 

Quý Du Nhiên đột nhiên cúi đầu, Giang Dĩ Thành hơi hơi nhíu mày, cảm thấy người trợ lý này xuất hiện không đúng thời điểm một tí nào.

 

“Biết rồi, tôi sẽ qua liền.”

 

Ngay khi Quý Du Nhiên đi cùng với Giang Dĩ Thành đến nghênh đón khách quý, cô liền ngây ngẩn cả người.

 

Trên thế giới này, thứ có thể khiến cô vừa liếc mắt một cái mà đã khiến tâm tư xúc động thật sự không nhiều, vào cái đêm bầu trời đầy sao sáng, làn gió mát rượi mang theo hơi biển, cùng với một thoáng kinh hồng khi nhìn thấy người đàn ông với chiếc áo sơ mi đen.

 

Trên tầng ba khách sạn Shangri La, cho dù khoảng thời gian từ đó đến nay đã rất lâu rồi, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ tên của hắn. Cảnh Tông.