Phong Cảnh Giữa Hè

Chương 4




16



Anh ngay từ đầu không đồng ý, tôi năn nỉ ỉ ôi, còn đến trường học tìm anh, giọng nói mềm như bông:



"Đi mà ca ca*, em thật sự cảm thấy tranh anh vẽ rất tốt, em muốn giám định và thưởng thức một chút."



((Đoạn này có liên quan chút tới phần sau, mà phần sau mình thấy dịch thuần Việt ra anh trai không hay lắm, nên cả phần này và phần sau mình đều để là ca ca nhe.))



Anh dựa vào vách tường, không đáp.



Giang Kinh Vũ cũng không cự tuyệt, câu môi nói: “Làm nũng cũng vô dụng.”



“Vậy em đi tìm người khác làm nũng.”



Dứt lời, Giang Kinh Vũ ánh mắt lạnh lùng: “Em dám.”



Tôi nhướng mày: “Trừ khi anh dẫn em đi xem.”



Im lặng vài giây, trong mắt anh không có cảm xúc: “Em thật sự cảm thấy tốt?”



Tôi gật đầu: “Đương nhiên, bạn trai em là người đứng đầu trong kì thi mỹ thuật cơ mà.”



Ngữ khí kiêu ngạo, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh đen nhánh, rũ xuống nhìn tôi, tôi mơ hồ nhìn thấy bản thân trong đôi mắt của anh ấy.



Nửa ngày sau anh cười nháy mắt, thần sắc lại trở nên cà lơ phất phơ:



"Được, trừ khi em lại gọi một tiếng ca ca.”



Còn nói làm nũng vô dụng, đồ đàn ông khẩu thị tâm phi!



Tôi nắm tay anh chớp chớp mắt:



“Ca ca? Học trưởng? Xin anh đó.”



Giang Kinh Vũ phỏng chừng là bị tôi chọc cười, chửi nhỏ một câu:



“Lời này em đừng có nói với nam nhân khác.”



“Vì sao?”



“Sẽ bị bắt cóc.”



“Bắt cóc đi đâu?”



“Đừng hỏi mấy câu vô nghĩa nữa, cũng đừng nhìn.”



“Em sai rồi, ca ca.”



“...” Cmn



17



Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà anh, là một căn hộ đơn, rất quạnh quẽ, vừa vào liền biết anh không thường xuyên ở đây.



Đi đến phòng vẽ tranh, tôi ngây ngẩn cả người, “Anh có nghĩ sẽ tổ chức triển lãm tranh không?”



Giang Kinh Vũ định lấy nước có ga cho tôi, lại đổi thành nước chanh, vặn ra đưa cho tôi:



“Không ai xem.”



Tôi nhíu mày: “Anh cũng chưa thử qua, sao biết không ai xem, yên tâm, giao cho em đi.”




Anh không thèm để ý, để tôi muốn làm gì thì làm, anh tựa người vào khung cửa, một tay mở nắp lon, ngẩng đầu lên, yết hầu từ từ trượt xuống, cảm giác vừa ham muốn vừa tiết chế.



“Xem xong rồi, có thể đi chưa?”



Tôi vô thức nuốt khan, chợt nhớ đến cảnh anh hôn tôi trên ô tô ngày hôm đó.



Dù chỉ là nửa giây nhưng chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cũng đủ khiến người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch.



Tôi dời tầm mắt: “Đi thôi.” Nói xong lại hỏi, “Em có thể mang vài bức về ký túc xá không?”



Giang Kinh Vũ không để ý:



"Anh định đổi chuyên ngành, em cầm hết đi."



Khóe miệng tôi đang cong lên liền hạ xuống, tôi biết anh thích vẽ tranh:



“Sao đột nhiên lại đổi?”



Anh thản nhiên mỉm cười:



"Thích thì đổi thôi."



“...”



18



Tôi có mối quan hệ tốt với giáo viên phụ đạo và chỉ mất một buổi chiều để hoàn tất thủ tục đăng ký lớp học trống.



Hơn nữa còn thêm danh tiếng của Giang Kinh Vũ.




Tôi đã gửi thông báo lên diễn đàn và rất nhiều người đã đến xem triển lãm nghệ thuật. Ngày hôm đó có lẽ là khoảnh khắc huy hoàng nhất cuộc đời tôi.



Thời điểm Giang Kinh Vũ cùng vài người nữa đến, tôi đang cùng bạn bè chụp ảnh chung.



Có người đưa mắt ra hiệu với tôi.



Tôi chưa kịp phản ứng thì tay đã bị nắm lấy, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, giữa tiếng hò reo, người đàn ông mặt không biểu cảm bế tôi ra khỏi phòng học.



Trên cầu thang không có ai, Giang Kinh Vũ không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, trong mắt tràn ngập cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.



“Có phải rất cảm động không? Anh không nghĩ tới em có thể mở triển lãm tranh đúng không.”



Tôi có chút sợ hãi anh như vậy, nhưng tôi hẳn là không có làm sai cái gì.



Tôi nắm ngón tay anh, tiếp tục nói:



"Tuy rằng em có chỗ xen vào việc của người khác, nhưng rất nhiều người thích tranh của anh, hơn nữa anh cũng kiên trì lâu như vậy…"



Tôi chưa kịp nói xong, anh đã ngắt lời tôi, dùng tay trái ấn tôi, tôi theo bản năng lùi lại một bước, toàn thân bị anh chặn lại trong góc.



Người đàn ông nghiêng người về phía trước, mím môi, dùng giọng điệu trầm thấp bất đắc dĩ nói: “En gái, em thật sự là vô tâm hay ngu ngốc?



Tôi có chút không hiểu, nhìn vào đôi mắt đen của anh, tim tôi đập thình thịch, gò má ửng hồng: “Sao anh có thể nói về bạn gái anh như vậy…”



Giang Kinh Vũ còn chưa để tôi nói xong, anh đã nghiêng đầu trực tiếp hôn tôi.



Nó không giống như lần trước mà ngày càng sâu hơn, không ngừng xâm nhập, giao triền lưu luyến. Hơi hấp của chúng tôi dính sát vào nhau, tôi sợ có người tiến tới giơ tay lên đẩy nhẹ, lại bị đầu ngón tay anh tóm lấy và ấn xuống. Tiếng tim đập, chiếm hữu, ập vào trước mặt.



Anh áp sát vào tôi, cắn đi cắn lại môi tôi, đầy cảm xúc như giận dữ, thỏa hiệp và chiều chuộng.




Cho đến khi anh buông tôi ra, đầu óc tôi vẫn trống rỗng, ngơ ngác hỏi: “Anh còn định đổi chuyên ngành à?”



Anh dùng đầu ngón tay ấn vào khóe môi tôi: "Bạn gái không cho thì sao dám."



"Này..." Tôi giơ tay định đẩy anh nhưng anh đã kéo tôi vào lòng.



Giọng anh khàn khàn: "Cô Hạ, tôi thật sự sẽ không thay đổi, ai ép buộc cũng vô ích."



19



Hôm đó anh tiễn tôi xuống tầng dưới ký túc xá.



Sau đó anh mới nhận ra rằng cha anh không ủng hộ việc học nghệ thuật của anh như lời đồn.



Giang Kinh Vũ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhượng bộ.



Lại bị tôi đánh bậy đánh bạ mà kéo lại.



Tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ thì môi lại bị cắn một lần nữa.



Tôi sợ đến mức nhìn đi nhìn lại vì sợ có người thấy.



"Bây giờ mới biết xấu hổ à?"



Tôi quay mặt đi, tình cờ nhìn thấy các bạn cùng lớp, chào hỏi xong mới phát hiện Giang Kinh Vũ đang nhìn tôi không rõ ý gì.



"Trên mặt em có cái gì à?"



"Ừ, tôi vẫn muốn hôn."



"...Lưu manh!" Tôi nhỏ giọng mắng anh.



Thân mình lại bị anh ôm vào trong lòng ngực: “Sai rồi, bảo bối.”



20



Cuối tuần, nếu vẫn độc thân như xưa tôi sẽ lựa chọn ở ký túc xá ngủ hai ngày.



Nhưng nay là ngày sinh nhật của bạn Giang Kinh Vũ, anh muốn dẫn tôi theo cùng.



Yêu đương cho tới bây giờ, anh chưa từng có ý định muốn dấu diếm.



Ngày đó tôi nghiêm túc trang điểm, xuống dưới lầu, thấy anh nhíu mày, trực tiếp cởi áo khoác lên người tôi.



“Xấu lắm à?” Tôi thử hỏi.



Anh lắc đầu, tự nhiên nắm tay của tôi, cơ bắp trên cánh tay anh rõ ràng dưới chiếc áo phông đen. Thoạt nhìn có vẻ như anh ấy là người thường xuyên tập thể dục: “Rất đẹp nhưng anh là người hẹp hòi và chỉ muốn ngắm một mình thôi.”



Tôi bị anh chọc cười, tầm mắt đảo qua cánh tay anh, trong đầu đột nhiên xuất hiện một chút suy nghĩ đen tối.



Càng nghĩ mặt càng hồng. Thật không có tiền đồ!



Trên trán cảm thấy có chút mát lạnh, anh dừng chân hỏi: “Em bị cảm?”



Tôi theo bản năng lắc đầu, phản ứng cực lớn, “Không có!”



Anh mỉm cười, ánh mắt xuyên thấu lòng người: “Vậy Hạ Hạ vừa rồi đang nghĩ gì vậy?”



“...”