Phong Cảnh Giữa Hè

Chương 5




21



Tôi không phản ứng lại với anh, tiến vào trong nhà.



Mọi người tình cờ đang chơi game, tôi nóng lòng muốn thử, Giang Kinh Vũ cũng chơi cùng.



Thú thật, tôi nghĩ mình chơi khá giỏi nhưng khi chơi với bọn họ, tôi hoàn toàn bị lép vế, chỉ có thể chơi hỗ trợ.



“Lý Bạch ca ca rất lợi hại.” Tôi tựa đầu vào vai người Giang Kinh Vũ, đột nhiên lẩm bẩm nói.



Giang Kinh Vũ dừng một chút, đối phương tìm được cơ hội, màn hình tối đi, hiển thị đếm ngược đến thời điểm hồi sinh, anh nghiêng đầu hỏi: "Em nói cái gì?"



Tôi sửng sốt nhận ra mình đã nhận nhầm người, Giang Kinh Vũ đang chơi nhân vật Khải, tôi làm nũng vỗ nhẹ vào mu bàn tay của anh và nói:



"Khải Khải ca cũng thật tuyệt vời, tại sao anh lại "



Anh hừ cười: "Bị em làm cho tức ."



Bạn bè của anh nhìn thấy, trêu đùa:



"Chị dâu, chị lại thả thính Giang ca vài lần, anh ấy liền có thể trực tiếp treo máy.”



“...”



Sau đó bọn họ uống rượu, ca hát, tôi một mình đi phòng vệ sinh.



Vẫn luôn cảm giác thiếu cái gì đó, hôm nay Giang Kinh Vũ vậy mà không mang theo vệ sĩ.



Tình cờ gặp được bạn anh ấy, tôi thuận miệng hỏi:



"Bình thường Giang Kinh Vũ đi cùng mọi người đều không mang theo vệ sĩ hả."



Bạn anh sửng sốt vài giây:



"Ồ, ý chị dâu là bọn họ à. Anh Giang bị người khác khiêu khích đánh nhau, mẹ anh ấy sợ anh lại gây chuyện nên sai vệ sĩ đi theo anh hơn nửa năm."



Tôi thong thả chớp mắt, không thể nói rõ là cảm giác gì:



"Anh ấy không phải bị hen suyễn sao."



“Cái gì suyễn?”



“...”



22



Tôi nghĩ lại.



"Ván sau ông đây mà thắng liền làm bạn trai em."



"Em gái, em là người không có tâm nhãn à?"



Anh ấy làm mọi việc một cách dễ dàng, còn tôi thì như một tên ngốc, còn cho rằng trên trời rớt bánh có nhân.



Buổi sinh nhật này tôi không biết mình trải qua bằng cách nào.



Cho tới khi đến dưới lầu ký túc xá, Giang Kinh Vũ nắm tay tôi hỏi:



"Sao em im lặng vậy?"



Tôi hoàn hồn, chóp mũi nảy lên cảm giác chua xót giống như nhiều ngày như vậy tất cả đều là trò hề.



Thật vất vả tìm về giọng nói của mình, tôi vẫn ôm một chút hi vọng, hỏi:



"Thuốc của anh đâu, cho em xem."



Ban đêm yên tĩnh không tiếng động, đến người qua đường cũng thưa thớt, thần sắc Giang Kinh Vũ hơi cứng lại: "Thịnh Hạ."



Tôi ngắt lời anh:



"Anh lừa em đúng không? Không bị hen suyễn, cùng em ở bên nhau chỉ là do lời anh thuận miệng nói, sau này lại phát hiện ra nếu yêu đương thì vệ sĩ sẽ không đi theo nữa."



Tôi bình ổn hô hấp, thậm chí mắt cũng đỏ hoe.



Giang kinh Vũ ôm tôi vào lòng, giọng nói nghẹn ngào: "Anh xin lỗi, em đừng khóc."



Anh nói đừng khóc, tôi liền càng ấm ức, vất vả đẩy anh ra, lau nước mắt:





"Chúng ta chia tay đi."



Nói xong, sức lực ở tay anh tăng lên đáng kể, Giang kinh Vũ ánh mắt mịt mờ không rõ:



"Anh không đồng ý."



23



Cuối mùa thu, thanh âm hỗn loạn gió đêm mơ hồ không rõ.



Tôi cái gì cũng nghe không vào, hết tay anh ra rồi chạy vào ký túc xá.



Bạn cùng phòng thấy hốc mắt tôi hồng, sôi nổi chạy tới hỏi, tôi nói mình muốn bình tĩnh một chút.



Đêm hôm đó, dài như cả nửa đời người.



Sáng dậy đôi mắt tôi đều sưng, rửa mặt xong liền ngồi ở trước bàn học phát ngốc, bạn cùng phòng đi tới vỗ: "Hạ Hạ, Giang kinh Vũ ở dưới lầu, mình vừa đi mua bữa sáng liền nhìn thấy."



"..." Tôi không có phản ứng, điện thoại vẫn luôn tắt máy, yên lặng khởi động máy, có tin nhắn có cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ một người.



Trong lòng tự cười nhạo mình, vừa nhìn thấy anh tôi liền nhớ lại những điều ngu ngốc mà mình đã làm bao nhiêu ngày nay. Tôi không xuống tầng hay thậm chí ra ban công để gặp anh ấy.



Cho đến trưa, tôi phải đến căng tin và cùng anh bốn mắt nhìn nhau.



Anh vẫn luôn đứng ở đây, thân hình thon dài, khuôn mặt lạnh lùng, dưới chân còn có vài mẩu thuốc lá.



Lúc đi ngang qua, cổ tay tôi bị nắm lấy, hơi lạnh, giọng nói khàn khàn:



"Thịnh Hà, chúng ta nói chuyện đi."



"Không có gì để nói."



Anh cau mày, che đậy mọi cảm xúc trong lòng:



"Được, anh cùng em đi ăn cơm trưa."



"..."



Tôi cố vùng ra nhưng anh ôm tôi chặt hơn, như muốn níu lại.



Tôi cố tình tránh mặt anh ấy, tình cờ gặp một số bạn cùng lớp, trong đó có Trương Văn Lộ, lần này tôi trực tiếp rời đi và đi ăn trưa với họ.



"Hai người cãi nhau à?"



Trương Văn Lộ thử hỏi.



Tin tức tôi và Giang Kinh Vũ yêu đương gần như lan truyền khắp cả trường



"Chia tay rồi." Tôi lãnh đạn nói.



Nói xong, bàn ăn lặng yên không một tiếng động.



Ta cho rằng Giang Kinh Vũ đã sớm không có kiên nhẫn, đã đi rồi, không nghĩ tới anh lại trực tiếp ngồi xuống bàn ăn bên cạnh.



Chỉ là anh mới vừa ngồi xuống, tôi liền bê chén đứng dậy rời đi.



Suốt chặng đường về ký túc xá, tôi bước nhanh hơn nhưng vẫn bị anh đuổi kịp.



“Thịnh Hạ.” Anh cau mày, trầm giọng gọi tên tôi.



Tôi không nhìn anh ấy: “Đừng theo tôi nữa”.



Giang Kinh Vũ cau mày, thầm chửi rủa, im lặng vài giây, dùng bộ dạng thỏa hiệp nói:



"Thật xin lỗi, lúc đầu là anh lừa em, nhưng sau đó…..." Anh dừng lại, một lúc sau mới nói tiếp:



"Anh không đồng ý chia tay."



Nào có ai không nói lý như vậy:



"Vì sao, anh cảm thấy tôi ngu ngốc như vậy…"



"Nhưng tôi chỉ yêu em thôi, tôi phải làm sao bây giờ?"



Anh ngay lập tức mở miệng, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc. Điều này tương đương với một lời thú nhận.




Tim tôi đập không ngừng, tôi quay mặt đi nghĩ đến buổi hẹn hò trước đó, sợ anh lên cơn hen suyễn nên bắt anh phải gọi vệ sĩ đi cùng.



Dù không muốn nhưng người đàn ông này lần nào cũng làm như vậy.



"Tại sao tôi phải tin anh?"



Anh vẫn nhìn tôi, đầu ngón tay xoa xoa cổ tay tôi đầy hoài niệm, đôi mắt đen sâu thẳm và dịu dàng:



"Anh theo đuổi em, không phải chỉ nói suông mà là vì anh thích em."



24



Tin tôi và Giang Kinh Vũ chia tay chẳng mấy chốc đã truyền đến mọi người.



Nhưng anh ấy đã theo đuổi tôi một cách khoa trương khiến đám đông bối rối.



Anh ấy có vẻ rất rảnh rỗi và đến gặp tôi hàng ngày.



Anh ấy không ngần ngại đi cùng tôi đến lớp, khi giáo sư nhìn thấy trong lớp có người xa lạ, còn hỏi anh ấy đến cùng ai.



Anh mỉm cười nói: "Thịnh Hạ."



Có rất nhiều cặp mắt đang theo dõi, có người còn la ó.



Tôi cúi đầu, chóp tai đỏ bừng dưới mái tóc dài, tiết học này trôi qua nhanh chóng, trước khi đưa tôi về ký túc xá, Giang Kinh Vũ chặn tôi ở hành lang, đưa cho tôi một tờ giấy được gấp lại.



Tôi nghi hoặc nhận lấy, ánh mắt run lên, trên tờ giấy trắng là bức tranh vẽ tôi. Chắc là vừa rồi đi học anh đã vẽ.



Tôi nhịn không được cười, một lần nữa gấp lại bỏ vào túi: “Ấu trĩ.”



Giang Kinh Vũ không tức giận, thoạt nhìn tâm tình còn rất tốt, như là thừa nhận bản thân ấu trĩ:



"vậy em có muốn suy nghĩ một chút, thu nhận tên ấu trĩ này không?"



"Ai muốn thu nhận anh chứ?" Tôi trừng mắt nhìn anh, định rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên, đúng lúc Trương Văn Lộ từ phòng học bên cạnh bước ra chào tôi.



Tôi mỉm cười và nói xin chào.



Trương Văn Lộ liếc nhìn hai chúng tôi, nói vài câu liền rời đi.



Giang Kinh Vũ trầm mặc, chậm rãi nắm lấy tay của tôi, lẩm bẩm: "Đừng cười với hắn."



Đàn ông hiểu đàn ông nhất.



Nhưng tôi có chút nghe không hiểu: "Tại sao?"



Thời điểm này mọi người đều đã tan học, ngoài hành lang cũng không có mấy người.



Vốn tưởng rằng anh sẽ giống lần trước nói không có việc gì, không nghĩ tới anh trượt đầu ngón tay xuống, cùng tay tôi mười ngón đan nhau: "Ông đây ăn dấm."




Sao lại có người tới cả lúc ăn dấm cũng đẹp trai như vậy?



Cũng giống như hôm đó ở trường, anh ấy kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay và giả vờ cảnh cáo:



"Đừng nói lời này với những người đàn ông khác"



Hiện giờ giận dỗi nói với tôi: "Ông đây ăn dấm."



Tôi bắt gặp ánh mắt anh, lần này không né tránh, tôi muốn nói gì đó nhưng anh đã hôn tôi rồi.



Ám muội triền miên.



Tôi nhịn không được đẩy anh ra:



"Em còn chưa đồng ý với anh đâu."



Anh buông ra, chớp mắt: "Xin lỗi, anh tạm ứng trước một cái."



“...” Rõ ràng cười xấu xa như vậy, thành ý xin lỗi ở đâu ra chứ.



25



Sau khi tôi về ký túc xá, trong đầu đều là hình ảnh anh cúi người sống hôn tôi.



Lại nhịn không được lấy bức tranh kia ra, quả thực rất giống, lúc này mới phát hiện góc trên bên trái có một hàng chữ cố ý viết:




"Của Giang Kinh Vũ."



Phía dưới đánh một cái mũi tên, chỉ vào bức chân dung.



Thật sự rất ấu trĩ.



Tôi xoa xoa gương mặt, muốn làm chính mình tỉnh táo một chút.



Điện thoại sáng lên, Giang Kinh Vũ nói buổi tối có tiệc liên hoan, hỏi tôi có muốn cùng anh ấy đến hay không.



Tôi nghĩ ngợi, đánh chữ:



【Không cần, em đồng ý cùng bạn cùng phòng đi ăn cơm rồi.】



Không tới vài giây anh liền trả lời:



【Lúc nào kết thúc anh sẽ nói với em, cũng sẽ không uống rượu.】



Dù trước kia hay hiện tại, anh vẫn luôn mang cho tôi đủ cảm giác an toàn, chuyện gì đều nói qua với tôi.



Đêm khuya tĩnh lặng, nằm lên trên giường, tâm tư tôi có chút dao động.



Điện thoại đột nhiên vang lên, là Giang Kinh Vũ, nhanh như vậy liền quay về rồi?



Anh lười biếng nói: "Anh ở dưới lầu."



Tôi giật mình, theo bản năng đứng dậy: "Anh ở dưới lầu làm gì?"



"Nhớ em."



Cũng mới chỉ mấy giờ không gặp thôi mà. Tôi mắng anh một câu, anh cũng không phản bác còn nói đang đợi ở dưới lầu. Cảm giác có chút dính người.



Không còn cách nào, cách thời gian đóng cổng còn một giờ, đi xuống một chuyến cũng đủ rồi.



Áo khoác đen của người đàn ông mở ra, vai và cổ thẳng, đầu ngón tay lấm tấm màu đỏ tươi, khi nhìn thấy tôi, anh chạm vào môi và dập tắt điếu thuốc.



Tôi chợt cảm thấy chiếc áo khoác bông và đôi dép lê mình đang mặc trông thật nhếch nhác khi đứng trước mặt anh.



Giang Kinh Vũ cụp mắt xuống, ánh mắt anh từng chút một rơi trên má tôi, đột nhiên cúi người, chậm rãi ôm lấy tôi: “Thịnh Hạ, anh rất thích em."



Còn nói không uống rượu, say ngoắc cần câu luôn rồi.



Tôi nuốt nước miếng, má nóng dần lên, "Anh say rồi."



"Anh không say." Cằm anh chạm vào hõm cổ tôi, hơi thở ấm áp.



Tôi nhất thời nhịn không được: "Anh đi về trước đi, việc này ngày mai lại nói nhé?”



“Đồng ý làm bạn gái anh nhé?”



Ta không lên tiếng mà gật đầu.



Nhưng anh không chịu buông tha: "Em nói đồng ý ngay bây giờ đi."



"Chơi xấu đúng không? Giang Kinh Vũ." Tôi có cảm giác như anh ấy cố tình làm vậy.



Anh mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng buông tôi ra, xoa xoa đỉnh tóc của tôi, vẫn đẹp trai đến mức khiến người ta hoa mắt: “Nghiêm túc đó, làm bạn gái của anh đi.”



Giọng nói trầm và từ tính, khiến lòng người chợt dịu lại, tôi cúi đầu, ranh mãnh nhìn anh: "Anh có thể chấp nhận thời gian thử việc không?"



Anh lặng lẽ nhíu mày, sau đó thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Chỉ cần là em, muốn như nào cũng được."



Điều này làm tôi suy nghĩ một chút.



Đầu ngón tay anh vén mái tóc bồng bềnh của tôi ra sau tai: "Vậy lần này không cần ứng trước đâu nhỉ."



Tôi chớp mắt nhưng chưa kịp nói thì môi tôi đã bị chặn lại.



Tôi gần như không thở được nên mơ hồ chửi rủa: "Đồ khốn."



Tôi cảm nhận được khóe môi anh nhếch lên, ngay cả bàn tay đặt sau gáy tôi cũng hơi dùng sức: "Lần này thực sự, Thịnh Hạ, anh quyết tâm trở thành người đàn ông của em."



( toàn văn xong)