Hỏi đơn giản thẳng thừng như thế, người chuyên nghiệp một chút sẽ không trả lời, nhưng nhìn cả sự kiện bắt cóc này xem, hai kẻ này rõ ràng chẳng chuyên nghiệp gì cả, hơn nữa bị đánh một trận tơi bời, giờ cũng ngoan ngoãn, run rẩy nói:"Chúng ta làm nghề này chưa bao giờ biết địa vị của khách hàng, người đưa bạc bảo chúng ta trói một nha hoàn xiêm y màu hồng, sau để lại tờ giấy, uy hiếp phải tới cứu nha đầu kia. Hắn nói nếu không uy hiếp được thì đưa cho tờ giấy chu đan có độc, bảo nha hoàn kia đi động thủ."
Ân Qua Chỉ vừa vào cửa nghe thấy câu như vậy, An Thế Hướng quay đầu đi theo người nha môn chào hỏi, hắn đi vào, hỏi một câu: "Thả nha hoàn kia, để nàng động thủ?"
Hai tên kia nơm nớp lo sợ, quay đầu thấy một người như thần tiên bước vào. Giọng điệu ôn hoà, khác hoàn toàn đám thiếu niên ồn ào kêu rống.
Trong lòng buông lỏng, một tên bắt cóc vội vàng nói: "Người nọ đưa cho chúng ta độc dược, nói cho nha đầu kia ăn, việc thành thì giải độc cho nàng."Một tên khác gật đầu, xem vị thanh y công tử này phong độ tiêu sái, thân mình lại đơn bạc giống thư sinh, vì thế tròng mắt xoay chuyển, nói: "Thuốc giải kia còn đang ở chỗ chúng ta, nếu ngài muốn thì không bằng bảo người khác lui xuống."
Từ Hoài Tổ không vui: "Có thuốc giải thì lấy ra ngay, sao phải bảo chúng ta lui xuống làm gì?"
"Chúng ta làm nghề này cũng có quy củ đã thành tục." Bọn bắt cóc nói cứng: "Hai bên cùng lùi một bước, chúng ta có chuyện muốn thương lượng.""Đúng thế, nói cách khác, chúng ta có ngọc nát đá tan cũng được, dù sao chết là cùng." Lúc thấy rõ hàm ý trong mắt đồng bọn, tên còn lại nói đệm.
Nếu trước mặt là công đường thì hai tên này chết chắc rồi, nhưng trước mắt nhất định phải tìm cơ hội chạy trốn!
Tên thiếu niên mặc cẩm y kia thì hung dữ, còn ôm theo đao, vừa thấy đã biết là kẻ học võ. Vẫn là tên thư sinh trước mặt này dễ đối phó hơn, trông nhu nhược, trong tay cũng không có vũ khí phòng thân, chỉ cần bảo những người khác đi ra ngoài, bọn chúng có thể thừa dịp lấy thuốc giải... Khà khà!
Ánh mắt trao nhau, hai tên bắt cóc đều cảm thấy kế sách này không kẽ hở!"Các ngươi ở bên ngoài chờ một chút." Ân Qua Chỉ nói.
Từ Hoài Tổ không lo lắng cho sư phụ mình một chút nào, dẫn theo người lui ra, đại đường chỉ còn hai tên bắt cóc và một thư sinh thoạt nhìn nhu nhược. "Thuốc giải." Ân Qua Chỉ nói.
Một tên đưa mắt ra hiệu, một tên khác đưa tay vào trong lồng ngực lấy thuốc giải, tên kia dùng chút thủ đoạn, ánh mắt đột nhiên sắc bén, ra tay nhanh như chớp, đột nhiên chộp tới cổ Ân Qua Chỉ!
Ân Quả Chỉ mí mắt cũng chả buồn nhếch, chậm rãi né tránh đòn này của gã, duỗi tay vươn đến chỗ ngực gã, nhanh chóng móc ra thuốc giải.
Đồng tử hơi co lại, bọn bắt cóc kinh ngạc, bọn chúng căn bản còn chưa nhìn thấy rõ động tác người này, sao bình thuốc giải đã ở trong tay hắn?
Mà sắc mặt thư sinh này sau khi tóm được thuốc giải đột nhiên trở nên lạnh băng, giống như từ địa ngục về đòi mạng, chậm rãi tới gần gã, chờ lúc bọn gã còn chưa kịp phản ứng lại thì trên bụng đột nhiên cảm thấy đau xót, tiếp theo cả người quay cuồng, ngã thụp vào tường.
Tứ chi lục tạng truyền đến thanh âm như có gì đó vỡ vụn, kêu cũng không kêu ra được, gã nằm lăn xuống mặt đất, há to miệng run rẩy.
Tên bắt cóc bên cạnh trợn mắt há mồm, Ân Qua Chỉ quay đầu, không chút suy nghĩ liền đè ép cổ tay của gã, tay nắm chặt, dùng hết sức!
"Rắc" một tiếng, gã bắt cóc sắc mặt chợt tái nhợt, tiếp theo gầm rú ra tiếng: "A ——"
"Sư phụ." Bên ngoài Từ Hoài Tổ cẩn thận nói: "Ngài nhẹ chút."
Bên cạnh An Thế hướng đối phó với Kinh Triệu Doãn, chắp tay giải thích: "Sư phụ chỉ là ở bên trong lấy giải dược, là đối phương yêu cầu, không phải giết người."
Kinh Triệu Doãn xoa mồ hôi trên trán, cười làm lành, ánh mắt lại càng căn bản không tin. Sau một nén nhang, cửa mở ra, Ân Qua Chỉ đi ra ngoài, hành lễ với Kinh Triệu Doãn: "Làm phiền." "Không dám nhận không dám nhận." Trần Lưu Danh vội vàng đáp lễ: "Kẻ cắp to gan lớn mật như thế, hành thích điện hạ, hạ quan tất nhiên nghiêm thẩm!"
Ân Qua Chỉ gật đầu: "Từ vụ án Chu Tới Tài, tại hạ liền biết đại nhân cương trực liêm chính."Làm gì có chuyện ông cương trực liên chính, rõ ràng là Thái Tử điện hạ bắt lấy người không bỏ, thế nào cũng phải dồn đường chết, ông ta giờ nhận áp lực tứ phía, đi từng bước.
"Vụ án Chu Tới Tài?" An Thế Hướng hỏi nhiều một câu: "Là phòng thu chi của Tam Tư Sử sao.""Đúng thế."
"Còn không có phán quyết?" Từ Hoài Tổ trầm mặt, tức giận nói: "Giết người thì đền mạng, mưu hại con tin càng là liên luỵ toàn bộ! Nếu đã bắt được người thì còn đợi cái gì?"
Ân Qua Chỉ khe khẽ thở dài: "Đại nhân cũng có chỗ khó xử riêng."
"Khó xử?" An Thế Hướng nói: "Nếu khó xử vậy không bằng giao cho Đình Uý, Triệu đình uý không sợ cường quyền, đương nhiên sẽ có quyết đoán hay. Nếu hôm nay đã tới chuyến này, đại nhân không ngại giao cho tại hạ chứng cứ và phạm nhân chứ, tại hạ tiện đường sẽ đưa đến nha môn của Đình uý.""Này..." Trần Lưu Danh xoa mồ hôi trên trán: "Này cũng không phải đại án, giao cho đình uý có vẻ..." Ông ta sao có thể giải thích với Tam Tư Sử?
Từ Hoài Tổ mặt mày dựng ngược, lập tức cười lạnh: "Không phải đại án lớn? Ý đại nhân là, trừ khi điện hạ xảy ra chuyện, hai nước khai chiến mới được?""Hạ quan không dám!""Vậy không cần nhiều lời, đưa người đi." Từ Hoài Tổ nói: "Phủ binh của phủ Trấn Viễn tướng quân đều ở bên ngoài cả rồi, thừa sức hộ tống phạm nhân.""..." Đã bức tới cửa, Trần Lưu Danh thở dài, trong lòng cũng cũng như trút gánh nặng, cứ để bọn họ đem người đi đi, đỡ ông phiền toái. Vì thế Từ Hoài Tổ lại nghiêm khắc mười phần, áp phạm nhân đến nha môn của Đình uý. "Sư phụ yên tâm, Triệu đình uý là bạn cũ của gia phụ ta, quan hệ vẫn luôn tốt đẹp, có ông ấy là nhanh chóng có thể định án." Trước khi giục ngựa đi qua hắn, An Thế Hướng nói một câu. Ân Qua Chỉ gật đầu: "Hôm nay đúng là vất vả, ngươi vẫn nên sớm về hầu phủ đi, buổi tối có lẽ còn có lễ mừng, dù sao cũng là chủ nhà.""Vâng, sư phụ đi đường cẩn thận." Hành lễ xong, An Thế Hướng cầm chặt kiếm Bất Hối, chạy về hướng hầu phủ. Loại người giảo hoạt như nàng ấy, sẽ trúng độc ư?Nhớ tới bộ dáng người nọ nhảy nhót trên lưng mình, hắn lắc đầu, phất tay định ném đi, sau lại dừng một chút, cất bình thuốc giải vào trong ngực. "Chủ tử." Quan Chỉ ở cửa chờ hắn, thấy hắn trở về, vội vàng đi lên dẫn ngựa.Ân Qua Chỉ xuống ngựa, vừa đi vào trong phủ vừa hỏi: "Người đang ở chủ viện hay vẫn là khách viện?"Quan Chỉ sắc mặt lộ vẻ phức tạp trả lời: "Về Mộng Hồi Lâu rồi."Hả? Ân Qua Chỉ dừng bước, khó hiểu mà quay đầu lại."Mới vừa rồi Phong Nguyệt cô nương quay về, nói sự tình đều xong xuôi cả, liền mang theo Linh Thù đi rồi." Quan Chỉ cũng buồn bực: "Ngài còn không có đuổi người đâu, nàng ta thế mà tự mình đi rồi."Hắn còn tưởng rằng nàng sẽ muốn ở tại nơi này.Ân Qua Chỉ cau mày rồi lại thả lỏng, tiếp tục đi hướng chủ viện, lạnh nhạt nói: "Chắc là không trúng độc, không thì đã sớm la hét bắt ta cứu, làm gì có tâm tình về Mộng Hồi Lâu.""Cái gì trúng độc?""Không có gì, ngươi đưa lễ tạ đến Mộng Hồi Lâu đi."Lại là lễ tạ, lúc nào cũng cảm thấy mỗi lần chủ tử không vui đều bảo hắn mang lễ đến Mộng Hồi Lâu. Quan Chỉ rất muốn nói thật ra nhiều chuyện chỉ cần một câu là có thể giải quyết mà, không cần lãng phí như vậy. Nhưng nhìn chủ tử nhà mình mặt lạnh như sương băng, thôi vậy, vẫn là đi chọn lễ vật đi. Lúc quay về Mộng Hồi Lâu, Phong Nguyệt tắm rửa một phen, thay một thân xiêm y, nàng lại biến thành hồ ly tinh tràn mị lực. Lúc đứng ở lầu 3 Mộng Hồi Lâu thì nháy mắt với đám người tới tới lui lui. Mộng Hồi Lâu vẫn chưa tiếp tục kinh doanh, nhưng mà vẫn có cô nương trộm tiếp khách như cũ nên không tính tử khí nặng lắm. Phong Nguyệt nháy mắt liền nghe thấy tiếng lanh lảnh sau lưng: "A, còn ở đây? Chốc lát tới xong chốc lát đi, ta còn tưởng cô được người ta chuộc ra ngoài rồi đấy."Giọng của Đoạn Huyền lúc nào cũng mang theo âm điệu bén nhọn, nghe đã khiến người ta không thoải mái. Nhưng Phong Nguyệt quay đầu lại cười nói: "Không có khách hả? Vậy mới rảnh đến mức tới chèn ép ta.""Hừ, không muốn tiếp khách thôi." Đoạn Huyền đến đứng cạnh nàng, nhìn người đứng bên đường, nheo mắt lại, quả thực đúng là hô mưa gọi gió: "Nhưng thật ra cô, không tiếp khách, lại còn thông đồng với người khác? Sao người ta không chọn?"Phong Nguyệt liếc nhìn nàng, dừng lại, duỗi tay cầm khăn của nàng: "Trang điểm mắt trước đã.""Ai cần ngươi lo!" Đoạn Huyền ré lên một tiếng, lập tức móc gương ra soi, sửa sang lại một phen, sau đó thở dài: "Mộ khứ triều lai nhan sắc cố - Môn tiền lãnh lạc xa mã hi."*Trích bài thơ Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị, ý nói khi xế chiều nhan sắc phai tàn thì ít ngựa xe đưa đón."Oa, cô còn thơ từ văn vẻ cơ đấy." Phong Nguyệt vô tay: "Có tài hoa!""Ai giống như cô chỉ biết múa thoát y không xong?" Đoạn Huyền nhìn nàng khinh miệt, sau đó lại nhìn đám người mênh mang trên đường, trong mắt hiện nỗi cô đơn: "Chỉ có chút đáng thương cho đám người chúng ta, có thù oán cũng tốt, sợ là còn chẳng có thù oán thì chẳng biết được mấy ngày."Phòng Nguyệt dừng tay, cụp mắt. Đoạn Huyền là dân chạy nạn từ một nhà giàu có ra, lúc trong chiến loạn bị bắt vào quân doanh rồi bị bắt nạt mọi cách chỉ vì muốn che chở cho muội muội. Nàng ta chẳng cần gì cả, chỉ xin bọn họ buông tha cho muội muội của mình. Nhưng bất hạnh thay, muội muội của nàng vẫn bị bọn chúng coi như món hàng đem tặng ra ngoài, khốn khổ chịu nhục, cuối cùng chết trong tay tướng lãnh nào đó. Nửa năm trước, Đoạn Huyền liều mạng đến hơi thở cuối cùng ngã trước cửa Mộng Hồi Lâu. Nửa năm sau, nữ nhân này kiều diễm như hoa, chỉ là trong lòng sợ đã hoang tàn, chỉ chờ đại thù đến báo là có thể mỉm cười xuống suối vàng.Đều ngang ngạnh."Cô thôi đi." Phong Nguyệt cười nhạo: "Nhìn gương mặt này, già có cùng lắm cũng đến 40 thôi, còn rảnh thổn thức chắc. Không bằng chăm chút tốt đi, miễn đừng dọa khách nhân chạy, đến lúc đó người đói chết vẫn là cô."Đoạn Huyền ngẩn ra, biểu cảm chợt dữ tợn: "Cô nói ai già!""Ai già người ấy nhận!""Cô...""Phong Nguyệt! Con gái cưng của mụ ơi, mau xuống đâyyyyyy!" Kim mama gào rống lầu hai, vang bốn cõi: "Ân khách lại mang đồ tới cho con đây!"Đoạn Huyền nặng mặt, liền thấy một người đắc ý như chim khổng tước đang vẫy đuôi với nàng, sau đó xoay vòng tay trên tay nói: "Cô nương vẫn nên tích cóp đủ tiền quan tài trước đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì?"Dứt lời, nàng uốn éo đi xuống lầu. Đoạn Huyền bừng tỉnh, xách váy đi theo xuống lầu, kéo đám mấy cô nương và Vi Vân đứng cạnh đại đường, nhìn Phong Nguyệt cười tươi như hoa nở đang kiểm kê ân thưởng. "Ta cũng muốn có ân khách hào phóng như vậy." Vi Vân xụ miệng: "Còn rộng lượng, bị hạ độc cũng không trách nàng!""Vận khí tốt thôi mà!" Kim Linh hừ nói: "Năm nào chả có mấy khách nhân ngốc nghếch lắm tiền như này."Mấy cái cô nương gật đầu tán đồng, rì rầm với mắt, nháy mắt lại cảm thấy chỉ là một kỹ nữ bình thường, chẳng còn có huyết hải thâm thù, chỉ có lòng dạ nữ nhi hẹp hòi đố kỵ, tiếng va chạm chói tai, tiếng hỗn loạn sôi nổi. Phong Nguyệt nhìn danh sách, bật cười.Nữ nhi à, vẫn là đơn giản tốt hơn, không có việc gì thì cãi nhau, đoạt khách chẳng hạn, thật tốt. Đương nhiên cuộc sống của nàng cũng đơn giản, Ân Qua Chỉ không có tới Mộng Hồi Lâu, nói vậy cũng bận. Nhưng đến lúc hoàng hôn, Diệp Ngự Khanh lại tới."Ta vừa uống xong rượu mừng thọ ở phủ An Quốc Hầu, giờ phải về cung, tiện đường đến xem nàng." Thái tử điện hạ phe phẩy cây quạt cười, thần sắc trong mắt càng thêm phức tạp, hắn tới gần nàng, nhẹ nhàng nói: "Phong Nguyệt à, nàng bản lĩnh không nhỏ."Trong lòng "Thịch" một tiếng, Phong Nguyệt cúi đầu hành lễ: "Lời này của công tử có ý gì?"