Phong Nguyệt Bất Tương Quan

Chương 49: Ràng buộc trung gian




Nàng hành động kín đáo không ai biết, có tính như xui bị Ân Qua Chỉ bị vạch trần thôi, không đến mức bị Thái Tử phát hiện cái gì chứ!Trong lòng thấp thỏm nhưng trên mặt lại càng thêm trấn định, đôi mắt vô tội chớp chớp chờ người trước mặt. Kết quả Thái tử điện hạ say chuếnh choáng, nói sâu xa: "Nha hoàn Ân điện hạ mang hôm nay, là nàng?"Hoá ra là chuyện này, Phong Nguyệt thở nhẹ ra, tròng mắt luân chuyển, đỡ hắn ngồi xuống cạnh bàn, lấy giọng cho thanh rồi đáp: "Ngài cũng đến sao? Nô gia lại không gặp ngài, nếu không tất nhiên đã đến vấn an.""Ta đến tiệc tối, các ngươi đi cả rồi." Diệp Ngự Khanh cười nhẹ: "Chỉ chừa cho mọi người nghị luận sôi nổi. Nói là Ân điện hạ đổi tính, thu nha hoàn Từ phủ đưa cho. Ta nói hắn sẽ không tùy tiện thu người đâu, lại nghe người ta nói nha hoàn kia rất xinh đẹp mới nhớ tới nàng.""Không nghĩ lại đúng là nàng."Câu cuối này nói chậm rãi, có ý sâu xa khác. Phong Nguyệt chớp mắt, cười đắc ý, đuôi mắt nhếch lên: "Nô gia lợi hại lắm đúng không? Ân điện hạ khó chơi như vậy nô gia cũng có thể khiến hắn giữ bên người... Tuy cũng chẳng bao lâu, nhưng so với người khác, Ân điện hạ gần với nô gia không ít."

Nàng cứ tự tiện khoe ra, giống nữ nhân bình thường được sủng ái, nóng lòng khoe khoang bản lĩnh. Cây quạt nửa che mặt, Diệp Ngự Khanh trong mắt thần sắc sâu xa, tựa như kinh ngạc, cũng tựa như thấy may mắn, cũng tựa tiếc nuối, lưu luyến lúc lâu trên người nàng rồi lại biến thành rất nhiều dịu dàng, bao phủ nàng bên trong, nhẹ nói: "Nàng thích hắn, hay là thích ta?"Lời này nghe lâm li quá, da gà da vịt nàng nổi hết lên, nhưng vẫn bất động thanh sắc nói: "Điện hạ nói gì vậy, tới cửa là khách, nào có thích ai hay không thích ai?""Vậy sao?" Cây quạt nhẹ lay động, Diệp Ngự Khanh duỗi tay móc éo nàng, kéo người vào trong ngực, cúi đầu nhìn nàng: "Nhưng Ân điện hạ đối với Dịch tướng quân rất tôn kính, cũng không mảy may phạm đến hắn. Phong Nguyệt, nàng không nghĩ báo thù sao?"Trong mắt nàng nháy mắt nảy ra sự không cam lòng, tự giận, nhiều loại cảm xúc đan xen, phân lượng cũng đủ, tỉ lệ thích hợp, kết lại thành khuôn mặt ẩn nhẫn: "Nô gia......đương nhiên là muốn báo thù. Nhưng nô gia có thể làm cái gì đây?"Chỉ chờ nàng nói câu này, Diệp Ngự Khanh cong môi, mi dài dịu dàng, ánh mắt như nước, giống y hệt ca ca nhà bên, tỏ vẻ suy nghĩ vì nàng: "Nếu có được tín nhiệm của Ân điện hạ, vậy tự nhiên sẽ có cơ hội báo thù, chỉ cần nàng có thể thuyết phục hắn phối hợp với ta, vậy đại thù của nàng cũng không phải không thể báo."Phong Nguyệt nhìn hắn kinh hoảng, giãy giụa một chút, nghiêng đầu: "Này sao được? Nô gia như thế nào có thể thuyết phục Ân điện hạ? Nô gia cái gì cũng không hiểu.""Nàng nếu có tâm muốn báo thù, ta đây có thể dạy." Diệp Ngự Khanh nhìn đôi mắt nàng, nói: "Trước mắt thời cơ vừa lúc, không ít kẻ động thủ đối với Ân điện hạ, Chu Tới Tài đã bị chuyển đến phủ Đình uý, phủ An Quốc Hầu lại xảy ra vụ bắt cóc
Nàng bị bắt trói, giờ đi theo hắn, bảo hắn vấn tội Hộ Thành Quân."Rõ như ban ngày mà bọn bắt cóc có thể khiêng người trực tiếp ra khỏi thành thì đó chính là Hộ Thành Quân thất trách. Phong Nguyệt giả ý trầm tư, cầm khăn trong tay, trong lòng sớm đã có chủ ý. Nàng có thể được Ân Qua Chỉ tín nhiệm, vậy Thái Tử nhất định sẽ muốn lợi dụng nàng truyền tin tức hoặc là hướng dẫn Ân Qua Chỉ, hơn nữa nàng nói muốn mạng Dịch Quốc, vậy Thái Tử liền sẽ yên tâm đưa đao cho nàng.Chuôi đao là nàng đưa tới trong tay hắn, hết thảy đều tiến hành thuận lợi."Nô gia không hiểu gì cả." Phong Nguyệt buồn bã nhìn Diệp Ngự Khanh, nói: "Ngài nói cái gì nô gia liền làm theo cái đó, chỉ cần có thể báo thù, nô gia nguyện ý vì điện hạ sai phái."Trong mắt hận ý khó tiêu, cả người thân mình căng chặt giống một ác lang ôm hận đã lâu, chỉ cần cắn thù địch, hắn chỉ chỗ nào nàng nhào chỗ đó. Đối với thái độ như thế của nàng, Diệp Ngự Khanh thật sự thực vừa lòng, dù sao đã tra xét toàn bộ về nàng, không phát hiện ra vấn đề gì, vậy có thể thử dùng. Chỉ là có chút đáng tiếc, cô nương tiêu sái uống rượu bên cửa sổ, giờ trở thành đao trong tay hắn chứ không phải một nữ nhân. Bởi vì Ân Qua Chỉ, khả năng một đoạn thời gian dài nữa hắn đều không thể chạm vào nàng.Đáng tiếc quá là đáng tiếc.Trời cho cơ hội tốt, thật sự khó có được nên hắn cũng không thể bỏ lỡ
Hắn lại nhìn Phong Nguyệt, để nàng đứng thẳng thân mình, sau đó nói: "Ân điện hạ gần nhất sẽ điều tra nghe ngóng Hộ Thành Quân, nàng có thể nhắc hắn một câu, Hộ Thành Quân đô úy Triệu Lân hay lui tới với Tam Tư Sử."Những đứt đoạn trong đầu nàng đột nhiên giờ bắc cầu, Phong Nguyệt nháy mắt liền như hiểu ra thứ gì. Đôi mắt tỏa sáng, gật đầu liền đáp: "Nô gia minh bạch!""Đây là thông ấn trong phủ ta." Diệp Ngự Khanh lôi từ trong túi áo ra một túi gấm nhỏ, nhìn nàng nói: "Có yêu cầu hỗ trợ gì, sai người cầm cái này đi Nam Cung gia báo tin."Nam Cung gia. Nhà mẹ đẻ của Đương kim Hoàng Hậu, đương nhiên là có thể liên hệ Thái Tử.Phong Nguyệt cung kính tiếp nhận đồ vật, nàng cúi đầu hành lễ liền thấy người trước mặt đứng lên, hắn đứng sững chốc lát, thở dài rời đi.Phong Nguyệt cầm đồ trong tay, kích động đến mức cả người khẽ run.Việc nàng muốn làm, cuối cùng cũng có những bước đầu.Ân Qua Chỉ và Diệp Ngự Khanh đều là những người phòng bị rất nặng, nàng có thể bất động thanh sắc như vậy làm trung gian giữa hai người, thật sự là khó có được. Có mở đầu, việc còn lại liền dễ làm. Phong Nguyệt thu ấn tín, an tâm ăn cơm đi ngủ chờ tin tức, nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị nghênh đón một hồi gió lốc của Bất Âm thành. Phủ Sử Thần.Ân Qua Chỉ đứng dậy, hắn như vừa trải qua một giấc mơ không quá đẹp, nhìn quanh phòng, chỉ một mình hắn. "Quan Chỉ.""Có thuộc hạ." Tiếng người từ ngoài cửa vọng vào, cười nói: "Chủ tử tỉnh rồi sao? Muốn dùng bữa sáng phải không?"Hương đồ ăn bay vào, nghe mùi không giống thường ngày, Ân Qua Chỉ nhướng mày: "Nàng tới?""Như này ngài đều đoán được?" Quan Chỉ kinh ngạc hít sâu một hơi, nhìn ngoài cửa: "Phong Nguyệt cô nương hôm nay sáng sớm liền tới đây. Nói sợ ngài không ăn uống gì nên đến làm bữa sáng cho ngài."Tốt như vậy sao? Ân Qua Chỉ mím môi, đứng dậy rửa mặt thay quần áo, sau đó ngồi xuống cạnh bàn. "Công tử." Có tiểu yêu tinh bưng đồ ăn, uốn éo đi vào trong cửa, cười với hắn như xuân về hoa nở: "Tay nô gia hôm nay linh hoạt lại rồi, nô gia tự mình vào bếp, ngài mau tới nếm thử đi."Ân Qua Chỉ nhìn bàn tay nàng bọc như bọc bánh chưng như cũ, nói: "Ngươi không sợ xương cốt lành không hẳn, sau tay bị dị dạng à.""Chút chuyện nhỏ này đâu quan trọng bằng nấu cơm cho ngài?" Phong Nguyệt cắn môi đặt mâm, nói: "Ngài là bầu trời của nô gia, là chỗ dựa của nô gia, đương nhiên phải lấy ngài làm trọng."Miệng lưỡi này, nói nịnh nọt người ta đúng thành dời non lấp biển! Ân Qua Chỉ hừ nhẹ, nhìn lướt qua sắc thái thấy vẻ mặt không tồi, hắn cầm đũa, nói một câu nhàn nhạt: "Có việc?""Đương nhiên." Phong Nguyệt đứng đắn, "Thái tử điện hạ hôm qua tới đến tìm nô gia, nói với nô gia là Tam Tư phủ và Đô uý Triệu Lân hay lui tới qua lại."