Phong Thần Châu

Chương 3652




               Vào thời khắc này, từng luồng hơi thở Hoàng Giả ngưng tự thành từng dòng hơi thở thiên địa, tập hợp lại thành một con thần long.  

             Đấy chính là một con rồng bằng Hoàng Khí! Một tiếng rồng ngâm vang dội tuyền khắp cả đất trời.  

             Trong phạm vi ngàn dặm, mặt đất sụp xuống, cả bầu trời đổi màu, những vương trận có liên quan đều chấn động đến mấy lần.  

             Dương Thanh Vân ra tay thật rồi! Thấy cảnh đó, sắc mặt Lý tiên sinh vẫn bình tĩnh, ông ta che kín mặt, đôi mắt để lộ có chút xem xét.  

             "Thổ long lên!"  

             Lý tiên sinh vừa dứt lời, ông ta vung bàn tay lên, một luồng sát khí nồng nặc lập tức phóng ra xung quanh.  

             Trong chốc lát, trên mặt đất, đất đã bắt đầu nứt ra.  

             Một con thổ long lao lên khỏi mặt đất.  

             Trong nháy mắt, linh khí ùn ùn kéo tới, tập hợp lại rồi bao phủ lên thổ long, chúng nhanh chóng tấn công về phía Dương Thanh Vân.  

             Oanh... Hai con rồng khổng lồ giờ đây va chạm vào nhau, gây ra cú vang thật lớn.  

             Đất trời như đang gào thét, từng tiếng động dữ dội vang lên.  

             Một con hoàng long.  

             Một con thổ long.  

             Lúc này, cả hai con cùng nhào vào cắn xé lẫn nhau.  

             Thấy thế, mấy vạn võ giả khắp xung quanh đều trợn mắt há to mồm kinh ngạc.  

             Thân thể hai con rồng kia dài khoảng chừng cả vạn trượng, linh khí tỏa ra dồi dào, trông chả khác gì một cái linh mạch.  

             Vương Giả! Đây chính là chỗ mạnh mẽ của Vương Giả.  

             Quả thật đây chính là một cái thiên địa linh mạch di động mà.  

             "Giết!"  

             Tiếng gầm rống vang lên.  

             Võ giả của Thanh Ninh các và võ giả của đại lục Đông Lan, đại lục Tây Lan, đại lục Nam Lan, Thiên Đế các đều bắt đầu chiến đấu trong phạm vi ngàn dặm nơi đây.  

             Vù vù... trên bầu trời, một âm thanh gào thét bỗng vang lên.  

             Trong nháy mắt, thân hình của hoàng long tiêu tán.  

             Cơ thể Lý tiên sinh chật vật mà lui về sau.  

             Lúc này, trên mặt Dương Thanh Vân vẫn không hề thả lỏng.  

             Thực lực của vị Lý tiên sinh này quá bí ẩn rồi.  

             Quả thật chẳng hề thua kém cường giả cấp bậc Thiên Vương.  

             "Kim long ra sân!"  

             Hoàng long của Lý tiên sinh bị tiêu diệt nhưng ánh mắt ông ta vẫn không hề dao động, hai tay lại ra chiêu, dưới chân bỗng xuất hiện một con rồng màu vàng rực rỡ.  

             Cự long gào thét.  

             "Áo Giáp Đế Long!"  

             Dương Thanh Vân hừ, hai tay nắm lại.  

             Giữa hư không, linh khí tựa như bị Dương Thanh Vân hút lấy.  

             Con hoàng long dưới chân ông ta không ngừng tỏa ra hơi thở Hoàng Giả, dần đan lại thành từng mảnh áo giáp màu vàng, từng mảnh áo giáp màu vàng kia giờ đây bao phủ lên cơ thể của hoàng long.  

             Hoàng Long quyết mà Dương Thanh Vân tu luyện chính là vương quyết mà năm xưa Tần Ninh đích thân chỉ dạy ông ta.  

             Nó có uy lực rất mạnh mẽ và bá đạo, nhưng đồng thời lại có yêu cầu đối với linh khí rất khắc nghiệt.  

             Thế nhưng, linh khí của Dương Thanh Vân từ trước đến nay vẫn không tồi.  

             Cả đời Cửu U Đại đế chỉ có một đồ đệ bảo bối là ông ta thôi, nếu ông ta thua kém thì sẽ khiến cho Cửu U Đại Đế mất mặt.  

             Trong nháy mắt, kim long và hoàng long mặc áo giáp bắt đầu chiến đấu với nhau.  

             Hai người Dương Thanh Vân và Lý tiên sinh, mỗi người đều đứng trên một con rồng, sát khí tỏa ra nồng nặc.  

             Hai người họ đều là những sự tồn tại gần chạm tới cấp bậc Thiên Vương nhất, thậm chí họ còn có cả thực lực của Thiên Vương! Trong chốc lát này, giữa hai người họ, không ai làm gì được ai.  


             Lúc này, trận chiến bên dưới càng lúc càng căng thẳng.  

             Hơn mười vị Vương Giả chém giết lẫn nhau.  

             Hai vị Vương Giả tứ phẩm, Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam chiến đấu với hai anh em Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong.  

             Nhưng mà, hai người Sở Mộng Lâm và Sở Thanh Phong là hai vị vương giả cận vệ giỏi nhất bên cạnh Dương Thanh Vân, hơn nữa họ còn là anh em, khi phối hợp với nhau, hiển nhiên là sẽ mạnh càng thêm mạnh rồi.  

             Thiên Thanh Phong nhìn về phía Lý tiên sinh, nhịn không được bèn quát: "Lý tiên sinh, trận chiến này nên đánh nhanh thắng nhanh đi, đánh lâu dài dễ sinh biến lắm, có lẽ là Lý tiên sinh hiểu rõ điều này hơn bọn tôi nhỉ?"  

             Nghe ông ta nói thế, Lý tiên sinh hừ, nói: "Bổn tọa tự biết phải làm gì".  

             Vừa dứt lời, Lý tiên sinh nhìn vào Dương Thanh Vân.  

             "Dương Thanh Vân, ý định của ta vốn là đánh một trận chân chính với ngươi, nhưng tiếc rằng, hôm nay khó lòng làm được điều đó".  

             "Vì kế hoạch của Thiên Đế các, ta chỉ có thể sử dụng một vài thủ đoạn bỉ ổi mà thôi!"  

             Ông ta vừa nói xong, Dương Thanh Vân cười nhạo nói: "Thủ đoạn bỉ ổi hả?"  

             "Cứ lao vào đây thử xem!"  

             Sắc mặt Lý tiên sinh có hơi chần chừ, nhưng cuối cùng ông ta vẫn quyết định ra tay.  

             "Biển linh thức của ngươi đã bị các chủ Thiên Đế các bọn ta và tộc Luyện Ngục Ma chế tạo trong mấy ngày dài, nhờ Tần Ninh ra tay, có lẽ ngươi đã chữa trị phần nào thương thế của biển linh thức".  

             "Thế nhưng, mặc dù Tần Ninh có biết đến bộ tộc Luyện Ngục Ma, nhưng có lẽ cũng không biết nhiều đâu nhỉ?"  

             "Mạo phạm rồi!"  

             Vừa nói xong, bàn tay Lý tiên sinh tung ra một chiêu.  

             Một quả cầu lửa chỉ lớn bằng một cái ngón cái bỗng nhiên xuất hiện.  

             Bàn tay Lý tiên sinh vân vê nó.  

             Một tiếng xoẹt chợt vang lên.  

             Quả cầu lửa vỡ nát.  

             Trong chốc lát, sắc mặt Dương Thanh Vân trắng bệch, ông ta phun ra một ngụm máu tươi.  

             "Các chủ!"  

             "Cha!"  

             Trên mặt của võ giả bốn phía đều là sự hoảng sợ.  

             Lúc này, Dương Thanh Vân chỉ cảm thấy, trong biển linh thức của mình.  

             Khu vực rực lửa mà trước kia Tần Ninh trấn áp giờ đây đang nổ tung ầm ầm.  

             Vụ nổ này khiến biển linh thức của ông ta thay đổi nghiêng trời lệch đất, rơi vào cuồng loạn.  

             "Trước kia, hai vị kia ra tay với ngươi chỉ là muốn để lại một hạt giống trong ngươi thôi, hôm nay mới là lúc thích hợp sử dụng hạt giống ấy!"  

             Ông ta vừa nói ra, gương mặt trắng bệch của Dương Thanh Vân dường như đã hiểu rõ mọi việc.  

             "Kế hay lắm!"  

             Lý tiên sinh nghe thế, chỉ bình thản nói: "Vốn dĩ, ta định giao đấu với ngươi để phân định thắng thua, nếu ta chết thì đành chịu vậy!"  

             "Thế nhưng, ta không ngờ rằng, những năm gần đây, thực lực của ngươi lại phát triển nhanh chóng đến vậy, ta... coi thường ngươi rồi!"  

             Nghe ông ta nói thế, ánh mắt Dương Thanh Vân thay đổi.  

             "Ngươi quen biết ta!"  

             Dương Thanh Vân vừa thốt ra câu ấy, Lý tiên sinh nhướng mày.  

             "Người đời có ai mà không biết Dương Thanh Vân chứ?"  

             Thế nhưng, Dương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, lẩm bẩm nói: "Không, ngươi..."  

             "Bớt lảm nhảm đi!"  

             "Hôm nay, tuy ta thắng mà không chiến, nhưng biết làm sao được chứ!"  

             Lý tiên sinh quát lên.  

             "Dương Thanh Vân, để bổn tọa tiễn ngươi về nơi suối vàng!"  

             Ông ta vừa dứt lời.  

             Con kim long trước người Lý tiên sinh gào thét, rồi hóa thành một thanh kiếm sắc bén, kiếm khí bay vút lên trời, cuồng phong nổi lên khắp nơi.  

             Oanh... một tiếng gầm rú bỗng vang lên.  

             Con hoàng long dưới chân Dương Thanh Vân tan vỡ.  

             Giữa cao thủ với nhau, trong khi chiến đấu, chỉ sai một chiêu là đủ để dẫn tới hậu quả rất lớn.  

             Biển linh thức của Dương Thanh Vân bị tổn thương, mà giờ đây còn phải hứng chịu công kích của Lý tiên sinh, trong chốc lát, nó không thể chống cự lại nổi, trên người Dương Thanh Vân nhanh chóng xuất hiện vết thương.  

             "Thần Long Biến!"  

             Dương Thanh Vân gào lên, thân thể dừng lại, con hoàng long dưới chân ông ta lột xác trong nháy mắt, rồi hóa thành một con rồng màu vàng khổng lồ.  

             Con rồng kia cuồn cuộn phía cuối chân trời, trông chẳng khác nào rồng thần, uy áp nó tỏa ra đầy áp lực, càng quét khắp đất trời.  

             Lúc này đây, tất cả mọi người đều vô cùng hốt hoảng.  

             Dường như, thật sự đã có một con rồng thần xuất hiện trước mặt bọn họ.  

             "Thần Long Biến ư...", Lý tiên sinh thì thầm nói: "Ngươi thật sự đã học xong Thần Long Biến trong Hoàng Long quyết... chẳng trách... Tần Ninh lại coi trọng ngươi đến vậy!"  

             Lúc này, trong ánh mắt Lý tiên sinh lộ ra một chút đìu hiu cô quạnh.  

             "Nếu ngươi đã thích thế, thì ta đây... tất nhiên sẽ không dừng tay lại đâu".  

             "Thánh Nguyên Phong quyết!"  


             Lúc này, trên bầu trời âm u, từng cơn gió lốc dẫn tới mưa to như trút nước, ào ào rơi xuống.  

             Cuồng phong bão táp trải dài khắp ngàn dặm.  

             Mà ở giữa cơn cuồng phong, dường như không ai có thể đứng vững, chỉ có một mình Lý tiên sinh vẫn đứng sừng sững ở đó.