Thạch Cảm Đương thì thầm nói: “Nhiều năm như vậy mới đạt đến cảnh giới Thiên Vương, kích động như vậy làm gì chứ?”
Mộc Phong giật mình, ông ta nhìn về phía Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Tiểu Thạch Đầu, Vương Giả nhị phẩm, đến đến, thử xem uy áp của Thiên Vương thế nào?”
Mộc Phong cười ha ha giữ lấy Thạch Cảm Đương nói.
Thạch Cảm Đương tỏ ra bất đắc dĩ.
Mẹ nó, hiện tại, ai cũng có thể bắt nạt được hắn ta.
Vương Giả nhị phẩm lại trở thành kẻ yếu nhất.
Tần Ninh nhìn xung quanh rồi mở miệng nói: “Trong Luyện Yêu Trì, tuy nói có công dụng diệu kỳ, nhưng mà cũng chỉ có cơ hội một lần mà thôi”.
Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói: “Một lần tu luyện này bằng người bên ngoài tu luyện cả trăm năm, ngàn năm, như vậy là đủ rồi”.
Tần Ninh gật gật đầu.
Nói xong, Tần Ninh mang theo mấy người bọn họ rời khỏi Luyện Yêu Trì.
Đúng lúc này, vài bóng người bỗng nhiên xuất hiện.
Giờ phút này, Tiên Hạo đang chăm sóc Tiên Vô Tận, nhìn thấy Tần Ninh đi đến, hắn ta lập tức hành lễ.
“Tỉnh rồi?”
Ánh mắt Tần Ninh nhìn thẳng về phía Trấn Thiên Vương.
“Ừm!”
Tần Ninh buồn bực nói: “Vốn dĩ đang bị thương, còn muốn cứng đối cứng với đám người Thâm Uyên Vương kia làm gì?”
Sắc mặt Trấn Thiên Vương tái nhợt, hơi thở hổn hển gấp gáp, ông ta suy yếu nói: “Giận dữ không thể kìm nén”.
“Ngươi cũng đã sống cả một bó tuổi rồi, vậy mà còn tức giận không thể kìm nén…”
Tần Ninh ngồi xổm xuống, hắn ta nhìn về phía Trấn Thiên Vương, mỉm cười nói: “Bị người ta bao vây, cái gì mà tức giận không thể kìm nén chứ, ngươi tìm cho mình cái lý do này để làm gì?”
Trấn Thiên Vương khụ khụ hai tiếng, sau đó nói: “Còn có thể khôi phục được không?”
“Bây giờ không đùa giỡn nữa, trì hoãn trên dưới khoảng một trăm năm”.
Tần Ninh đứng dậy, khoát tay nói: “Coi như là ngươi gặp được phúc trong hoạ, biển linh thức vốn dĩ không có biện pháp tăng trưởng, mà lần này, biển linh thức gần như bị phá vỡ, sau đó, quả thật là sẽ xuất hiện một chút đường sống mới”.
Nghe được những lời này, ánh mắt Trấn Thiên Vương sáng ngời.
Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hạo và mười hai Đại Hộ Sơn Vương, dặn dò: “Kế tiếp cứ chăm sóc Trấn lão nhân thật tốt đi!”
Tiên Hạo vội vàng đồng ý.
Lúc này, Mộc Phong mới tiến lên phía trước, vỗ vỗ vai Trấn Thiên Vương rồi cười ha ha nói: “Trấn lão đầu, nhiều năm không gặp, không ngờ hôm nay gặp lại, ta trở thành Thiên Vương, còn ngươi thì ngã xuống Thiên Vương, có khi tính mạng cũng…”
“Về sau, nếu như không có việc gì làm, ta sẽ ghé thăm Thiên Ngoại Tiên của các ngươi nhiều một chút, lần này, ngươi có cách nào khác để đánh ta không?”
Nhìn thấy Thiên Trận Vương Mộc Phong, Trấn Thiên Vương vô cùng sửng sốt.
Đúng thật là không biết xấu hổ!
Nhân lúc cháy nhà mà hôi của là thứ chó má gì không biết!
Thiên Ngoại Tiên vẫn còn vài vị Vương Giả, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng không có dễ dàng như vậy.
Giờ phút này, Tần Ninh bỗng nhiên nâng mắt, nhìn về phía xa xa.
“Làm sao vậy?”
Mộc Phong không nhịn được hỏi.
Dường như Tần Ninh cảm giác được cái gì đó.
Nhưng mà ông ta vẫn chưa cảm nhận được điều gì.
“Có người đến đây!”
Tần Ninh vừa dứt lời, một bóng người chạy như bay đến, xuất hiện ở trước mặt mấy người.
“U Vương đại nhân!”
Bóng người kia vững vàng dừng lại ở trước người Tần Ninh, cung kính chắp tay.
“Kỳ Viễn!”
Thạch Cảm Đương mở miệng, nhìn về phía người nọ nói: “Không phải là ngươi đang ở cùng một chỗ với đám người Dương Thanh Vân sao?”
Thạch Cảm Đương nhìn về phía Tần Ninh, giải thích nói: “Sư tôn, đây là một vị Đường chủ của Thanh Ninh các”.
“U Vương đại nhân, Vân Thiên Vương bị bao vây, mấy Thiên Nhân chúng ta không thể chống đỡ được, cho nên đã tách ra, hy vọng có thể tìm kiếm được sự giúp đỡ, cũng may gặp được U Vương đại nhân ở nơi này”.
“Vân Thiên Vương? Ai?”
Mộc Phong không nhịn được hỏi.