Phong Thần Châu

Chương 3737




               Lúc này, Thâm Uyên Vương bước lên phía trước, nhìn về phía Dương Thanh Vân.  

             “Đồ đệ của U Vương, võ giả Tinh Mệnh, quả thật là một nhân vật rất tài giỏi!”   

             “Đáng tiếc, đi vào trong cấm địa, ngày chết của ngươi cũng đến rồi”.  

             Dương Thanh Vân cười nhạo, cũng không trả lời.  

             “Thâm Uyên Thất Suất nghe lệnh, giết hết tất cả mọi người ở nơi này, một người cũng không lưu lại”.  

             “Vương giả của đại lục Vạn Thiên hầu hết đều tập trung ở đây, nếu như bọn họ chết rồi thì ở bên ngoài không ai có thể ngăn cản được chiến sĩ của chúng ta tiến vào đại lục Vạn Thiên”.  

             “Vâng!”  

             Một khí tức âm lãnh thổi qua bốn phía.  

             Lúc này, Liệt Diệm Thiên cũng mở miệng quát: “Liệt Thiên Khung, Liệt Địa Ngục, giết hết đám Vương Giả này đi, phát tiết hết sự phẫn nộ của các ngươi đi!”  

             Giờ phút này, vẻ mặt của Cực Địa Vũ mang theo nụ cười.  

             “Đông Vương, Tây Vương, Nam Vương, Bắc Vương, giết!”  

             “Hôm nay, hãy khiến cho máu của Vương Giả chảy khắp cấm địa này đi”.  

             “Mấy năm nay, loài người vẫn luôn đè ép chúng ta, hôm nay, tất cả hãy phát tiết ra đi”.  

             Nhất thời, bốn phương tám hướng, từng luồng sát khí phóng thẳng lên trời.  

             Vương Giả của tam đại Ma tộc đều lập tức xuất hiện.  

             Tiếp theo là chiến sĩ của tam đại Ma tộc.  

             Hai người Ám Thiên và Ám Địa là Vương Giả của tộc Ám Vũ Ma, lúc này cũng dấn người xuất hiện.  

             Ám Hoàng đã chết.  

             Hiện tại, Ám Thiên và Ám Địa trở thành nhân vật dẫn quân của tộc Ám Vũ Ma.  

             Trong lòng hai người đều ẩn chứa sự phẫn nộ như nhau.  

             Giờ phút này, Dương Thanh Vân nhìn bốn phía, ánh mắt lạnh lùng.  

             Thâm Uyên Vương, Liệt Phần Thiên, Cực Địa Vũ, ba đại Thiên Vương như hổ rình mồi.  

             “Ba người vây giết một mình ta sao?”  

             Dương Thanh Vân lạnh lùng nói: “Vậy thì thử nhìn xem, rốt cuộc là các ngươi có bao nhiêu năng lực!”  

             Keng…  

             Vương Kiếm được rút ra, bên ngoài thân thể Dương Thanh Vân bao trùm một tầng áo giáp.  

             Thanh Ninh các bên này, chỉ tính Vương Giả, ước chừng có mười hai vị!  

             Mà Vương Giả của tứ đại Ma tộc, ước chừng hai, ba mươi người mỗi tộc.  

             Tổng cộng có hơn bốn mươi người.  

             Chỉ cần là điểm này, đã đủ để khiến cho võ giả của đại lục Vạn Thiên hoàn toàn khiếp sợ.  

             Vương Giả!  

             Cho dù là xuất hiện một vị, cũng đã giống như là nhân vật trong thần thoại.  

             Nhưng mà hiện tại, ước chừng hơn bốn mươi người.  

             Bên trong đám người, Diệp Viên Viên cầm trong tay Vương Kiếm Băng Sương, khí chất lạnh như băng, chín cánh hoa sen ở dưới chân loé lên hào quang.  

             Hiện tại, Diệp Viên Viên đã là cảnh giới Vương Giả tam phẩm.  

             Nàng cầm Vương Kiếm trong tay, khí chất độc nhất vô nhị.  

             Bên cạnh nàng, cách đó không xa, Cốc Tân Nguyệt trong trang phục trắng, tóc dài bay bay, giống như u lan nơi cốc vắng, khí tức cường đại đến đáng sợ.  

             Vương Giả lục phẩm!  

             Chỉ trong ngắn ngủi trên dưới một tháng, Cốc Tân Nguyệt đã là Vương Giả lục phẩm.  

             Tốc độ này còn nhanh hơn so với Tần Ninh.  

             Tốc độ như thế khiến cho kẻ khác hít thở không thông.  

             Trong khoảng thời gian này, Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt vẫn luôn ở cùng một chỗ.  

             Đối với tốc độ tăng trưởng cực nhanh của Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên cũng cảm thấy không thể tin nổi.  

             Diệp Viên Viên ở bên cạnh Tần Ninh cũng biết, bản thân mình có thần thể đặc biệt, trong hệ thống võ giả ở đại lục Vạn Thiên, chắc chắn là không thể tìm thấy được một người như mình trong hàng vạn người.  

             Cho nên, tốc độ tăng cảnh giới cũng có phần nhanh hơn.  

             Nhưng mà Cốc Tân Nguyệt…còn nhanh hơn so với nàng.  

             Thậm chí, Cốc Tân Nguyệt thăng cấp khiến cho nàng cảm nhận được áp lực thật lớn, nàng vẫn luôn dùng hết toàn lực, hy vọng có thể được thăng cấp.  


             Giờ phút này, sắc mặt Cốc Tân Nguyệt nghiêm nghị, đối mặt với nhóm Vương Giả Ma tộc ở bốn phía, vẻ mặt chưa từng thay đổi.  

             U lan nơi cốc vắng!  

             Cụm từ này, dường như là để dành riêng cho Cốc Tân Nguyệt, vô cùng chính xác.  

             Hơn nữa, theo cảnh giới của Cốc Tân Nguyệt tăng lên, càng ngày càng giống như thế.  

             Vút…  

             Đột nhiên, thân hình của Cốc Tân Nguyệt chợt lóe lên, một quyền đánh ra, xuất hiện bên người Diệp Viên Viên.  

             “Đừng phân tâm!”  

             Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía Diệp Viên Viên, mở miệng nói.  

             “Ừm!”  

             Lúc này, Diệp Viên Viên cũng vội vàng phản ứng lại.  

             Hiện tại, đối mặt với tình huống bao vây tấn công cũng không phải là chuyện tốt gì.  

             Cốc Tân Nguyệt nhìn về phía Diệp Viên Viên, nói tiếp: “Bảo vệ bản thân mình cho tốt”.  

             Một từ vừa dứt, thân hình của Cốc Tân Nguyệt đã lao ra trong nháy mắt.  

             Hơi thở cường đại lập tức phóng ra bên ngoài.  

             “Ám Thiên!”  

             “Ám Địa!”  

             Cốc Tân Nguyệt trực tiếp đánh tới chỗ của hai đại Vương Giả cửu phẩm.  

             Vương Giả lục phẩm, khiêu chiến Vương Giả cửu phẩm.  

             Lúc này, vẻ mặt của Diệp Viên Viên cũng trở nên nghiêm túc.  

             Nàng là Vương Giả tam phẩm, nếu như xông lên, chắc chắn là phải chết không có gì phải nghi ngờ.  

             Cốc Tân Nguyệt…Người phi thường!  

             Bên kia, Dương Thanh Vân thấy một màn như vậy lập tức ngẩn người.  

             “Đáng chết!”  

             Khẽ chửi thầm một tiếng, Dương Thanh Vân nhìn về phía ba đại Thiên Vương đang đứng thành hình tam giác.  

             Thâm Uyên Vương!  

             Liệt Phần Thiên!  

             Cực Địa Vũ!  

             Ba đại Thiên Vương, ánh mắt mãnh liệt, nhưng vẫn luôn cẩn thận.  

             Trong cảnh giới Thiên Vương, chênh lệch giữ người với người không lớn như vậy, cho dù ba người bọn họ muốn vây giết Dương Thanh Vân thì cũng không phải là chuyện đơn giản.  

             “Tinh Môn, mở!”  

             Một lời vừa dứt, từng luồng tinh thần lực ngưng tụ xung quanh thân thể của Dương Thanh Vân.  

             Trong nháy mắt, bên ngoài thân thể đã bao trùm một lớp Vương Khải, lúc này trông giống như là ngưng tụ từng đường hào quang thần thánh, bao phủ ở bên ngoài thân thể của Dương Thanh Vân, thật lâu không tiêu tan.  

             Võ giả Tinh Mệnh!  

             Lấy Tinh Mệnh, dẫn dắt Cửu Thiên tinh thần, hô ứng cùng các vì sao.  

             Có thể dùng tinh thần lực để chiến đấu.  

             Thậm chí là kết nối với các vì sao, sử dụng Tinh quyết và Tinh khí.  

             Đây chính là chỗ cường đại của võ giả Tinh Mệnh.  

             Ba đại Thiên Vương thấy một màn như vậy lại càng thêm cẩn thận.  

             Dương Thanh Vân vừa ra tay đã trực tiếp sử dụng Vương Kiếm, Vương Khải bao phủ toàn thân, lại mở ra Tinh Mệnh, chiến đấu cùng bọn họ.  

             “Giết!”  

             Trong nháy mắt, Dương Thanh Vân vung kiếm giết ra.  

             Lúc này, khí tức khiến kẻ khác tim đập thình thịch phóng ra bên ngoài.  

             Bốn bóng người bay thẳng lên không trung, khí tức bá đạo, hơi thở Vương Giả bao trùm bốn phía đất trời, áp chế phần lớn Vương Giả, tất cả đều thở hổn hển.  

             Bốn bóng người va chạm ầm ầm.  

             Cùng lúc đó, các vị Vương Giả của Thanh Ninh các cũng ra tay.  

             Vương Giả của bốn đại Ma tộc cũng giết ra.  

             Giờ phút này, là trận chiến của Vương Giả.  

             Tiếng gầm rú vang vọng ở trong phạm vi trăm dặm.  

             Thanh âm ầm ầm vang lên.  

             Đất đai bốn phía đều bị từng luồng khí tức làm cho nứt vỡ.  

             “Cảm nhận được không?”  

             Mặc dù là cách mấy trăm dặm, đám người Tần Ninh đều cảm nhận được phía trước đang đánh nhau.  

             “Đi!”  

             Một lời vừa dứt, tốc độ của Tần Ninh lại nhanh thêm vài phần.  

             Đạt tới cảnh giới Vương Giả ngũ phẩm, giờ phút này, sử dụng toàn lực, tốc độ cũng không chậm hơn Vương Giả cửu phẩm là bao.  

             Đám người Mộc Phong lúc này cũng không dám coi thường.  

             Nếu như Dương Thanh Vân gặp phiền phức, Tần Ninh không vội vàng mới là lạ.  

             Cả đại lục Vạn Thiên, người có thể khiến cho Tần Ninh sốt ruột, hoảng hốt không có mấy người.  

             Nhưng Dương Thanh Vân chắc chắn là nằm trong số đó.  

             Người này, đối với Tần Ninh mà nói, chính là bảo bối.  

             Tiếng gầm rú ngày càng gần.  

             Mặc dù Tần Ninh không nói ra bên ngoài nhưng mà ai nấy đều nhìn ra, hắn đang lo lắng.  

             Đám người Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch, tốc độ chậm hơn một chút.  

             “Mệt chết ta…”  

             Thạch Cảm Đương thì thầm nói: “Cảnh giới thấp, chính là đáng thương…”  


             Thạch Cảm Đương nhất thời thở dốc, không nói gì thêm.  

             Hình như là thế!  

             Lỡ như Đế Lâm Thiên ở đó, Dương Thanh Vân sẽ gặp nguy hiểm.