Phong Thần Châu

Chương 3739




               “Tuyết lão tiền bối, đã lâu không gặp!”  

             Dương Thanh Vân nhìn về phía Tuyết Thiên Vương, mỉm cười.  

             “Đúng vậy, đã lâu không gặp, năm đó tên nhóc ngươi luôn bám theo bên cạnh U Vương, bây giờ đã đến cảnh giới Thiên Vương rồi”.  

             Tuyết Thiên Vương cười ha ha một tiếng.  

             Nếu nhìn kỹ sẽ thấy mặc dù Tuyết Thiên Vương mặc một cái áo lông màu trắng, trông giống một ông lão trên 80 tuổi, thế nhưng lại vô cùng có tinh thần.  

             Đứng dưới bầu trời đầy tuyết lại càng rạng ngời rực rỡ, mang đến cho người cảm giác giống như một ông lão nhàn nhã đi bộ trong núi tuyết, thản nhiên không màng danh lợi.  

             Tuyết Thiên Vương nhìn về phía ba Thiên Vương kia, cười ha hả nói: “Nhiều năm không ra ngoài, chắc đại lục Vạn Thiên đã quên mất tên của lão hủ rồi”.  

             “Thâm Uyên Vương!”  

             “Cực Địa Vũ!”  

             “Liệt Phần Thiên!”  

             Tuyết Thiên Vương cười nói: “Nghe nói Ám Hoàng bị U Vương chém giết, tộc trưởng Luyện Thiên của Luyện Ngục Ma bị Dương Thanh Vân ngươi chém giết, xem ra bây giờ ba vị này vẫn không sợ chết nhỉ!”  

             Lúc này ba vị Thiên Vương là Thâm Uyên Vương, Cực Địa Vũ và Liệt Phần Thiên đều vô cùng cẩn thận.  

             Tuyết Thiên Vương tới đây là điều mà bọn họ không nghĩ tới.  

             Ba người hợp lực tấn công Dương Thanh Vân, Dương Thanh Vân sẽ không kiên trì được bao lâu.  

             Mà bây giờ Tuyết Thiên Vương lại đến, đúng là có chút khó khăn.  

             Nên làm thế nào cho phải đây?  

             Sắc mặt ba người âm trầm.  

             Còn có mười một trấn thủ chủ đi theo Tuyết Thiên Vương đến.  

             Mười một trấn thủ chủ, mười một vị Vương giả, đều không thể coi nhẹ được.  

             Giờ phút này Tuyết Ngạo Quần khua tay nói: “Giết!”  

             Ngay lập tức, mười một người tản ra lao thẳng ra xung quanh.  

             Đám người Thanh Ninh các bỗng nhiên được chia sẻ một chút áp lực.  

             “Cút!”  

             Lúc này một tiếng kêu khẽ vang lên.  

             Âm thanh này đến từ Cốc Tân Nguyệt.  

             Cốc Tân Nguyệt lấy một địch hai, đối mặt với hai người Ám Thiên, Ám Địa.  

             Giờ phút này, hai vị Vương giả của Thính Tuyết sơn trang tới gần, Cốc Tân Nguyệt lạnh lùng nói.  

             Nghe thấy lời này, Tuyết Ngạo Quần và Tuyết Thiên Vương đều nhíu mày lại.  

             “Nàng ấy là ai? Vương Giả lục phẩm, Chiến Vương Giả cửu phẩm, có vẻ… không muốn chúng ta giúp đỡ?”, Tuyết Thiên Vương cau mày nói.  

             Dương Thanh Vân nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt, lắc đầu.  

             “Xin lỗi Tuyết lão tiền bối, đây là sư nương của ta...”  

             “Sư nương?”  

             Tuyết Thiên Vương ngẩn người, lập tức hiểu ra.  

             “U Vương không gần nữ sắc, không ngờ đời này lại có bạn đời, xem ra cô gái không hề tầm thường”.  

             Có thể lấy thực lực Vương Giả lục phẩm, đứng trước Vương Giả cửu phẩm mà còn có thể chống cự đến bây giờ, sao có thể là loại người đơn giản được?  

             Giờ phút này, Tuyết Thiên Vương không thèm để ý nói: “Nếu đã là bạn đời của U Vương, đương nhiên chúng ta sẽ không nhúng tay, chỉ là ba người này...”  

             “Hừ, lão già Tuyết Ưng, ngươi có thể cản ta sao?”  

             Cực Địa Vũ giờ này khắc này lạnh miệt nói.  

             Tộc Cực Địa Ma và Thính Tuyết sơn trang đã xích mích với nhau từ rất lâu rồi.  

             Cực Địa Vũ cũng có chút hiểu biết về Tuyết Thiên Vương.  

             Thực lực rất mạnh.  

             Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều là cảnh giới Thiên Vương, ba chọi hai, không cần phải sợ.  

             Tuyết Thiên Vương mỉm cười, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại.  

             “Mấy vạn năm nay Thính Tuyết sơn trang của ta có không dưới vạn người chết trong tay ngươi”.  

             “Hôm nay, thật ra ta cũng không muốn buông tha cho ngươi đâu!”  

             Ông ta vừa dứt lời, mọi người đều cảm giác được một khí tức lạnh như băng lan tràn ra.  

             Xung quanh cơ thể Tuyết Thiên Vương là khí tức vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta phải run lên.  

             “Giết!”  

             Trong nháy mắt, khi giọng nói của Tuyết Thiên Vương vang lên, từng thanh kiếm băng lạnh lẽo lao thẳng về hướng Cực Địa Vũ trong nháy mắt.  

             “Cực địa hỏa diễm!”  

             Một tiếng quát lạnh.  

             Trong nháy mắt băng tuyết đã ngưng tụ trước người Cực Địa Vũ, chỉ là phía trên băng tuyết kia lại bao trùm một ngọn lửa màu xanh lam, mang theo khí tức thiêu đốt đập vào mặt.  

             Khí tức nóng rực bao trùm lên trên băng tuyết, thế nhưng lại không thể hòa tan được băng tuyết đó, vô cùng kỳ lạ.  

             Giờ phút này, Tuyết Thiên Vương hừ lạnh một tiếng, cất bước đi ra.  

             Theo từng bước chân của ông ta, mặt đất dưới chân đã biến thành màu tuyết, từng nhũ băng bắn thẳng ra.  

             Trong nháy mắt, hai bóng người va chạm vào nhau.  

             Bốn phía đất trời lạnh như băng.  

             Mọi người đều lùi lại từng bước để tránh thoát.  

             Quá mạnh!  

             Thiên Vương phát uy, thực lực quá mạnh.  

             Vương Giả và Thiên Vương hoàn toàn không phải một cấp bậc.  

             “Hừ!”  

             Lúc này hai người Thâm Uyên Vương và Liệt Phần Thiên cũng không trì hoãn, trực tiếp lao thẳng về hướng Dương Thanh Vân.  

             Dương Thanh cầm Vương Kiếm trong tay, mở Tinh Môn ra, khí thế mạnh mẽ ập đến.  

             Giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều run lên.  

             Năm vị Thiên Vương.  

             Cuộc chiến Thiên Vương thực thụ.  

             Ầm...  

             Trong nháy mắt, một tiếng nổ đùng đoàng tràn ngập giữa trời đất.  

             “Chém!”  

             Ở ngoài mấy chục dặm phía xa, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ.  

             Những tiếng ầm ầm vang lên, trời đất cứ như vỡ ra.  

             Trong chớp mắt này, mọi người đều khẽ giật mình.  

             Từng dòng mưa máu khuếch tán ra.  

             Có Vương giả ngã xuống.  

             Mà lại là Vương giả rất mạnh mẽ.  

             “Ám Địa!”  

             Một tiếng gào thét phẫn nộ truyền ra trăm dặm.  

             Người chết là Ám Địa!  

             Trong phút chốc, ánh mắt của hơn mười vị Vương giả đều ẩn chứa một biểu cảm khó mà nói hết.  

             Là Cốc Tân Nguyệt!  

             Lấy một địch hai, chém giết một vị Vương Giả cửu phẩm.  

             Đây là thực lực gì?  

             Vương Giả lục phẩm giết Vương Giả cửu phẩm, mà lại là lấy một địch hai.  

             “Đáng chết!”  

             Giờ phút này Ám Thiên bỗng nhiên đấm mạnh vào ngực, vô cùng tức giận.  

             Người phụ nữ trước mắt này quả thực là quá kinh khủng.  

             Sức mạnh cường đại bộc phát, lực khống chế chính xác cùng với chiêu thức tấn công quỷ dị khó lường.  

             Căn bản chưa từng thấy bao giờ.  

             Loại cảm giác này giống như là nhìn thấy Tần Ninh vậy.  

             Người có thể làm cho Ám Thiên liên tưởng đến lúc này chỉ có Tần Ninh.  

             Người phụ nữ này kinh khủng giống như Tần Ninh.  

             Hai người này hình như là một đôi.  

             Quá kinh khủng.  

             Vương Giả tứ phẩm Tần Ninh, giết chết Ám Hoàng.  

             Vương Giả lục phẩm Cốc Tân Nguyệt, giết chết Ám Địa.  

             “Tới lượt ngươi!”  

             Giờ phút này, Cốc Tân Nguyệt đưa tay chỉ về hướng Ám Thiên.  

             Sắc mặt Ám Thiên biến đổi, trong nháy mắt đã dời bước chân tới.  

             Ầm...  

             Một giây sau, một tiếng nổ tung vang lên ở bên cạnh người, sắc mặt Ám Thiên trắng nhợt, cực kỳ khó coi.  

             Kinh khủng!  

             Quá kinh khủng.  

             Người phụ nữ này càng đánh càng hăng.  

             Lúc này, sắc mặt Cốc Tân Nguyệt cũng vô cùng nghiêm túc.  

             Vương Giả cửu phẩm!  

             Tần Ninh mới chỉ tứ phẩm mà đã có thể giết Thiên vương.  

             Nàng ở lục phẩm, đương nhiên có thể giết cửu phẩm.  

             Vì sao không thể!  

             Trong lòng Cốc Tân Nguyệt rất tỉnh táo.  

             Bàn về mức độ khống chế sức mạnh, nàng cũng không hề thua kém Tần Ninh.  

             Nàng siết chặt hai nắm tay, sức mạnh tăng lên từng tầng.  

             Nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy trong cơ thể của Cốc Tân Nguyệt ngoại trừ linh khí và linh thức của bản thân ra, dường như còn có một khí tức như có như không khác đang ngưng tụ.  

             Chỉ trong chớp mắt, khí thế trong cơ thể Cốc Tân Nguyệt bộc phát.  

             “Vương Giả thất phẩm!”  

             Ám Thiên ngẩn cả người.  

             Vương Giả thất phẩm!  

             Trong trong chớp mắt mà Cốc Tân Nguyệt đã tăng cấp rồi.  

             Đây là thủ đoạn gì?  

             Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều biến đổi.  

             Trong lòng Diệp Viên Viên cũng vô cùng kinh ngạc.  

             Trong nhận thức của nàng, dường như sức mạnh của Cốc Tân Nguyệt có thể so sánh được với Tần Ninh.  

             Diệp Viên Viên đột nhiên cảm giác được một sự áp lực khó hiểu.  


             Vì sao lại đột nhiên có cảm giác người phụ nữ trước mắt cũng không giống trước vậy?  

             Chẳng lẽ cũng muốn tăng cấp?  

             Không thể nào!