Diệp Viên Viên rút kiếm, sát khí tụ tập, kiếm quang hội tụ, trong nháy mắt đã bắn ra.
Giờ phút này, mặt đất xung quanh đã hoàn toàn hỗn loạn.
Năm Thiên Vương giao chiến.
Gần năm mươi vị Vương Giả đánh nhau.
Khí thế có thể hủy diệt trời đất này khiến cho toàn bộ Huyền Thiên Sơn cũng phải chấn động theo.
Ở phía chân trời nơi xa, lúc này một đội ngũ đang phi nhanh đến.
Người dẫn đầu mặc một bộ đồ trắng, hóa thành một cái bóng màu trắng lao đến chỗ này gần như chỉ trong tích tắc.
“Đúng là náo nhiệt”.
Nhìn thấy một màn trước mắt, thanh niên áo trắng khẽ cười nói.
“Sư phụ!”
“U Vương!”
Lúc này từng âm thanh vang lên.
Nhìn về phía thanh niên áo trắng kia, mấy người Dương Thanh Vân, Tuyết Thiên Vương đều không nhịn được thở ra một hơi.
Dường như giờ phút này mới hoàn toàn yên tâm.
Tần Ninh nhìn bốn phía, trận chiến giữa các Vương Giả đang rất náo nhiệt.
Hai người Tuyết Thiên Vương và Dương Thanh Vân đối mặt với ba Thiên Vương.
“Liệt Phần Thiên, Cực Địa Vũ, Thâm Uyên Vương!”
Tần Ninh cười nói: “Các ngươi chính là ba vị tộc trưởng của tam đại Ma tộc đi, đã lâu không gặp!”
Ngũ đại ma tộc.
Tộc Luyện Ngục Ma đã bị hủy diệt.
Tộc trưởng Ám Hoàng của tộc Ám Vũ Ma cũng đã bỏ mình.
Bây giờ chỉ có ba tộc trưởng ở chỗ này.
Ba Thiên Vương nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lấp lóe.
Lần này gần như đông đủ.
Chỉ là Cực Thiên Vương và Huyền Thiên Vương lại không ở chỗ này.
Nếu không ba người bọn họ sẽ rơi vào thế yếu.
“Tần Ninh!”
Thâm Uyên Vương nhìn về phía Tần Ninh, sắc mặt lạnh lẽo.
Sau lưng, từng tiếng xé gió vang lên.
Tiên Hạo và người của Thiên Ngoại Tiên dẫn theo Trấn Thiên Vương đến chỗ này.
“Trấn Thiên Vương, ngươi không chết!”
Thâm Uyên Vương biến sắc, nói.
“Hừ...”
Trấn Thiên Vương hừ một tiếng, lại không mở miệng.
Sắc mặt của hai người Cực Địa Vũ và Liệt Phần Thiên càng khó coi.
“Thâm Uyên Vương, ngươi làm sao vậy?”
Thâm Uyên Vương dẫn đầu các Vương giả dưới trướng đi tấn công Trấn Thiên Vương, Trấn Thiên Vương phải chết rồi mới đúng.
Bây giờ lại hoàn hảo xuất hiện ở đây.
Giờ phút này Thâm Uyên Vương càng khó hiểu.
Ông ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Tần Ninh!”
Chỉ là lúc nhìn về phía Tần Ninh, Thâm Uyên Vương lại sáng tỏ.
Chắc chắn là bởi vì Tần Ninh.
Tên này đã ra tay cứu Trấn Thiên Vương.
“Cũng không ngu lắm!”
Tần Ninh cười nói: “Nhưng mà đừng sợ, lão Trấn cũng coi như bị phế đi rồi, không còn thực lực của Thiên Vương nữa”.
Tiên Hàm ở bên dưới nghe thấy lời này, sắc mặt phức tạp.
Tuy Trấn Thiên Vương không thích hắn ta, thế nhưng dù sao ở Thiên Ngoại Tiên vài vạn năm, tóm lại vẫn phải có tình cha con.
Ba người Thâm Uyên Vương, Cực Địa Vũ và Liệt Phần Thiên tới gần.
Lần này có chút không ổn.
Tần Ninh đã đến, mọi chuyện sẽ khác đi.
“Mọi người, nếu đã đến rồi thì tâm sự đi!”
Tần Ninh nhìn về phía ba người, nói: “Nếu các ngươi biết vị trí của Đế Lâm Thiên thì hãy nói ngay đi, cũng đỡ phải mất công ra tay”.
Cực Địa Vũ quát: “Ngươi đúng là dám nói”.