Phong Thần Châu

Chương 3741




               Tần Ninh chỉ là Vương Giả ngũ phẩm, thế mà lại muốn ngăn cản ba người bọn họ.  

             Tất thảy chỉ diễn ra trong nháy mắt.  

             Tường sấm sét lúc này phải chịu công kích của ba vị Thiên Vương nên đã kịch liệt lay động, xuất hiện vô số vết rách.  

             Nhưng một khắc sau, khi tam Vương còn chưa xuất thủ lần nữa.  

             Tuyết Thiên Vương, Dương Thanh Vân, Mộc Phong đã đánh tới.  

             "Đáng chết!"  

             Tam Vương chửi nhỏ một tiếng, không thể không đối mặt với ba người từ phía sau đánh tới.  

             Tần Ninh lại có thể ngăn cản được bộc phát mà ba người bọn họ liên thủ.  

             Cái tên này sao có thể có thực lực Vương Giả ngũ phẩm cơ chứ.  

             Quả thực là không kém Thiên Vương chút nào.  

             "Tần Ninh, thả chúng ta rời đi, ta sẽ cho ngươi biết Thiên Đế các ở nơi nào!"  

             Liệt Phần Thiên gầm lên.  

             "Ồ?"  

             Tần Ninh nhìn về phía ba người, cười nói: "Ở đâu? Nói!"  

             "Ngươi coi ta là đồ ngu à? Giờ chúng ta mà nói cho ngươi biết rồi ngươi không chịu buông tha cho chúng ta, như thế chẳng phải là ta nói ra mất công sao!"  

             "Vậy ngươi coi ta là đồ ngu sao? Thả các ngươi rồi các ngươi sẽ chạy thẳng cẳng, như thế chẳng phải là ta thả ra mất công à?"  

             Liệt Phần Thiên giận giữ mắng một tiếng.  

             Cái tên khốn này!  

             "Hơn nữa, ta cũng biết vị trí của đại bản doanh Thiên Đế các rồi, ở ngay trong Nhất Tuyến Sơn thôi, có điều chưa xác định được vị trí cụ thể, nhưng ta nghĩ nơi đó cũng không khó tìm".  

             "Các ngươi nói cho ta hay không thì cũng không có gì khác biệt quá lớn".  

             Nghe đến lời này, Liệt Phần Thiên trở nên lạnh lẽo.  

             Cái tên khốn này! Đế Lâm Thiên cũng là tên khốn này.  

             Thực lực thì mạnh mẽ mà sao mãi không xuất thủ tiêu diệt Tần Ninh, cứ để cho Tần Ninh tiêu dao tự tại ở đây.  

             "Tuyết Thiên Vương, Thanh Vân, Mộc Phong lão đầu, không cần phải nương tay đâu. Các ngươi công kích, ta đột kích giết, lần lượt chơi chết bọn chúng, đơn giản!"  

             Tần Ninh giờ phút này mở miệng nói.  

             Dương Thanh Vân gật đầu.  

             Tam đại Ma Vương nghe đến lời này thì càng cảm thấy vô vọng.  

             Làm sao bây giờ?  

             Thật sự sẽ chết.  

             Dù sao Tần Ninh cũng đã giết chết Ám Hoàng.  

             Như vậy liền tương đương với bốn vị Thiên Vương đối phó ba người bọn họ.  

             "Lên!"  

             Tần Ninh hét lên một câu.  

             Vương Kiếm Độ Sinh tản ánh sáng ra tứ phía.  

             Trong lúc nhất thời, giữa thiên địa phảng phất như chỉ còn lại cây kiếm trong tay Tần Ninh.  

             Ánh kiếm óng ánh chói mắt, bóng dáng của Tần Ninh ở trong ánh kiếm càng hấp dẫn sự chú ý của người khác.  

             Chỉ là, sau một khắc.  

             Trong lúc đó.  

             Khi Tần Ninh bộc phát kiếm khí, đột nhiên ở không trung.  

             Xuất hiện một cánh tay khổng lồ dần dần rơi xuống.  

             Cánh tay khổng lồ đó chụp một phát về phía Tần Ninh.  

             Giờ khắc này, Dương Thanh Vân cùng Mộc Phong đều sững sờ.  

             "Sư phụ cẩn thận!"  

             "U Vương cẩn thận".  

             Hai người đều hô to một tiếng.  

             Tần Ninh nhìn về phía bàn tay khổng lồ kia, ánh mắt lạnh lùng.  

             "Đế Lâm Thiên, lại là ngươi sao?"  

             Quát lên một câu.  

             Vương Kiếm Độ Sinh trong nháy mắt chém ra.  

             Từng kiếm một được chém ra, Tần Ninh phảng phất như đã chém đến hàng ngàn hàng vạn kiếm.  

             Từng luồng kiếm khí chém về phía bàn tay khổng lồ.  

             Tần Ninh lúc này bay lên không.  


             Mà cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Dương Thanh Vân, Tuyết Thiên Vương cùng Mộc Phong cũng xuất hiện nắm đấm khổng lồ.  

             Từng nắm đấm xuất hiện khắp trời đất. Một, hai… cuối cùng là mấy trăm nắm đấm.  

             Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia lạnh lùng.  

             Có người âm thầm ra tay.  

             Là ai?  

             Mà khiến cho hắn đến bây giờ vẫn chưa cảm giác được.  

             Khi bàn tay khổng lồ lần lượt rơi xuống.  

             Dương Thanh Vân, Tuyết Thiên Vương, Mộc Phong và Tần Ninh không ngừng xuất thủ đánh tan.  

             Nếu bị trúng phải nắm đấm khổng lồ này, cho dù là Vương Giả cũng có thể sẽ chết.  

             "Rút!"  

             Thâm Uyên Vương giờ này khẽ quát một tiếng, nháy mắt rời đi.  

             Có người xuất thủ trợ giúp bọn họ chạy thoát.  

             Hiện tại không chạy thì còn chờ đến bao giờ?  

             Cực Địa Vũ cùng Liệt Phần Thiên cũng rít lên một tiếng rồi lập tức rút lui.  

             Các Vương Giả của tứ đại Ma tộc cũng vội vàng rút lui.  

             Việc đã đến nước này, tiếp tục ở lại sẽ khiến bọn chúng càng thêm nguy hiểm.  

             Tiếng ầm ầm kịch liệt không ngừng vang lên.  

             Dần dần, tiếng nổ kia biến mất.  

             Bốn thân ảnh vững vàng rơi xuống.  

             Nhưng tứ mạch Ma tộc đã chạy trốn mất dạng.  

             Tần Ninh ngẩng đầu nhìn trên không, ánh mắt khẽ nhúc nhích.  

             "Đế Lâm Thiên à...", Tần Ninh thì thầm: "Ra đánh một trận đi, chạy cái gì mà chạy...".   

             Giữa hư không đột nhiên vang lên một thanh âm.  

             "Vẫn chưa tơi lúc mà, U Vương, ngươi... quá yếu...", tiếng thì thầm đó mang theo vài phần khinh thường.  

             "Ồ?  

             Là muốn đợi đến ta đến Thiên Vương rồi mới giết ta sao?"  


             Tần Ninh cười cười.  

             "Nhưng mà, ngươi có chắc chắn không?"  

             “Nhỡ đâu ta vừa đến Thiên Vương đã giết được ngươi rồi thì phải làm sao đây?"  

             "Ha ha...", riếng cười khẽ vang lên rồi cũng không trả lời nữa.  

             Trời đất lúc này liền sáng trở lại.  

             Mọi người đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.  

             Loại cảm giác vừa rồi quả thực là có chút khủng bố.  

             Khiến người ta cảm thấy bị áp chế cực nhiều.  

             Nếu không phải có ba vị Thiên Vương cùng Tần Ninh ở đây thì những nắm đấm kia rơi xuống thậm chí còn khiến cho đại đa số Vương Giả ở đây cảm nhận được một khí thế có thể hủy diệt chính bọn họ.  

             "Lại chạy...", Tần Ninh lắc đầu.  

             Tuyết Thiên Vương, Dương Thanh Vân và Mộc Phong tụ họp lại.  

             Một bên khác, Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên cùng đám Tiên Hàm cũng lần lượt đi tới.  

             Thanh Ninh các! Thiên Ngoại Tiên! Thính Tuyết sơn trang! Giờ phút này nhìn lại, tổng cộng có hơn bốn mươi vị Vương Giả tụ tập ở chỗ này.  

             Do ba người Trấn Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương, Tần Ninh dẫn đầu.  

             Cốc Tân Nguyệt nhìn Tần Ninh, ánh mắt mang theo một chút u oán.  

             "Không sao chứ?"  

             Cốc Tân Nguyệt thì thầm.  

             "Ta có thể bị sao chứ?"  

             Tần Ninh cười đáp.  

             "Một mình chàng tự chạy đến Ngự Hư tông làm loạn mà cũng không sợ đám Vương Giả của Thiên Đế vây giết...".   

             "Không có gì đáng sợ hết".  

             Tần Ninh vẫy tay, U Tiêu Tiêu đi tới.  

             "U Tiêu Tiêu, cũng là Lăng Tiểu Phi".  

             Tần Ninh cười cười, nói: "Gặp ở Ngự Hư tông".  

             Diệp Viên Viên biết Lăng Tiểu Phi nhưng Cốc Tân Nguyệt thì không.  

             "Chào Viên Viên tỷ tỷ!"  

             "Chào Tân Nguyệt tỷ tỷ!"  

             U Tiêu Tiêu cười nói.  

             Diệp Viên Viên gật đầu.  

             "Tiêu Tiêu muội muội năm đó mới tám, chín tuổi mà đã xinh đẹp động lòng người, hiện tại thì càng xinh hơn nữa".  

             Nói xong, Diệp Viên Viên nhìn về phía Tần Ninh.  

             Tần Ninh ngơ ngác.  

             Nhìn ta làm gì?  

             Ta làm gì có ý đồ gì xấu chứ.  

             Diệp Viên Viên cùng Cốc Tân Nguyệt lại không tin.  

             "Sương Nhi đâu? Công tử có tin tức gì không?"  

             Diệp Viên Viên hỏi.  

             "Bị lão già Huyền Thiên Vương dẫn theo bên người".  

             "Dù sao nếu gặp nguy hiểm thì cứ đi tìm Huyền Thiên Vương, có chuyện gì không hay ta sẽ phá hủy Huyền Thiên cung".  

             Huyền Tử Uyên nghe vậy thì cũng tái mặt.  

             Việc này muốn tìm thì đi mà tìm Huyền Thiên Vương, sao phải phá hủy Huyền Thiên cung chứ.  

             Tần Ninh lại không thèm quan tâm.  

             Mấy người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên bắt đầu hàn huyên.  

             "Tuyết Thiên Vương, đã lâu không gặp!"  

             Tần Ninh mỉm cười nói với Tuyết Ưng.  

             "U Vương, đã lâu không gặp".  

             Tuyết Thiên Vương khách khí nói: "Không ngờ rằng đến khi gặp lại lần nữa, U Vương lại mang một bộ dáng như thế. Có điều lại bớt chút bá đạo lăng lệ nhưng lại thêm mấy phần thanh tú khiêm tốn so với bộ dáng xưa".  

             Nghe đến lời này, Trấn Thiên Vương liền giật mình.  

             Phá rồi lại lập?  

             Phá em gái ngươi ấy!