Phong Thần Châu

Chương 3744




               Nghe vậy, Tần Ninh cũng gật đầu.  

             Quả thật là như thế.  

             Nhưng đây là chỗ mê hoặc của võ đạo.  

             Cũng là quy tắc do thiên địa trói buộc.  

             Phân tách ra, để khi kẻ mạnh mà muốn giết kẻ yếu, tùy ý tàn sát thương khung thì cũng sẽ không đơn giản như vậy.  

             Nói là thiên địa trói buộc thật ra cũng là do cha hắn trói buộc.  

             Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cha hắn đại diện cho thiên địa của Thương Mang Vân Giới, nói sao cũng đúng.  

             “Xưng Vương, xưng Thiên Vương, đều là con đường phải đi khi muốn nhập Thánh. Hóa Thánh, Hư Thánh, Thánh Nhân...", Tần Ninh thì thầm: "Thành tựu Thánh Nhân mới xem như thoát khỏi phàm cảnh!"  

             Tuyết Thiên Vương, Trấn Thiên Vương và Mộc Thiên Vương đều lộ vẻ khao khát.  

             Mục đích của thành tựu Vương Giả dĩ nhiên chính là có thể nhập vào thế giới Cửu Thiên, trở thành Thánh Nhân.  

             Thành Thánh Nhân mới thật sự là siêu thoát khỏi thiên địa.  

             Tuổi thọ của Vương Giả không quá mười vạn năm.  

             Mười vạn năm.  

             Nghe rất dài, thế nhưng với võ giả thì lại rất ngắn.  

             Trên đường đi, Tần Ninh kể ra không ít chuyện có liên quan đến Thánh Nhân, ba vị Thiên Vương cùng rất nhiều Vương Giả đều được mở mang tầm mắt.  

             Dương Thanh Vân nghe Tần Ninh kể lại, trong lòng lại khó có thể bình an.  

             Sư phụ rất ít khi nói nhiều như vậy.  

             Lần này lại khác.  

             Mà sự khác biệt này khiến cho Dương Thanh Vân luôn cảm thấy có điều không thích hợp.  

             "Làm sao vậy?"  

             Một bên, Tiên Nhân phu nhân tinh ý nhận ra.  

             "Sư phụ trước giờ đều kiệm lời ít nói, cực hiếm khi nói ra những lời này".  

             "Lần này..."  

             Tiên Nhân cười nói: "Chàng suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ là mấy vị Thiên Vương gặp nhau, sư phụ chàng cảm thấy bọn họ có hi vọng thành Thánh nên mới nói thêm vài câu".  

             "Hi vọng là vậy...", Dương Thanh Vân lại đang lo lắng một điều khác trong lòng.  

             Có lẽ lần này thật sự sẽ gặp phải Đế Lâm Thiên.  

             Một kẻ thần bí.  

             Trong lòng ông ấy suy đoán, kẻ này có khả năng cực lớn là đến từ thế giới Cửu Thiên.  

             Sư phụ từng nói, võ giả của thế giới Cửu Thiên tiến vào đại lục Vạn Thiên chính là thập tử vô sinh.  

             Gần như không có khả năng sống sót.  

             Quy tắc của thiên địa không cho phép như thế.  

             Thế nhưng năm đó sư phụ lại nói là mình có thể.  

             Như thế tính ra là vẫn có biện pháp.  

             Có thể sẽ phải bỏ ra cái giá khổng lồ, cũng không nói là không có khả năng.  

             Nếu như Đế Lâm Thiên đến từ thế giới Cửu Thiên, thì thực lực của hắn ta sẽ vô cùng mạnh mẽ, không thể nắm lấy, hoàn toàn khác biệt.  

             Dương Thanh Vân âm thầm hạ quyết tâm.  

             Lần này, bất kể như thế nào, nhất định không thể để cho sư phụ phải chịu uy hiếp.  

             Ai cũng không được phép! Tám vạn năm qua đi! Lý Nhất Phong thay đổi, nhưng Dương Thanh Vân sẽ không thay đổi.  

             Năm đó, Lý Nhất Phong và sư phụ giống như là phụ tử, sư đồ, huynh đệ, tri kỷ.  

             Thế nhưng trong lòng ông ấy, Tần Ninh mãi mãi là sư phụ.  

             Dù Tần Ninh có yêu cầu ông ấy chết, ông ấy cũng sẽ không hỏi vì sao.  

             Tiên Nhân nói ông ấy cổ hủ không chỉ một lần.   

             Nhưng trên thực tế, cổ hủ ư?  

             Cũng không phải như vậy.  

             Tần Ninh là hết thảy, là tín ngưỡng của ông ấy.  

             Riêng điểm này, người bên ngoài sẽ không thể nào hiểu được.  

             Đại đội tiến lên.  

             Tổng cộng hơn mười vị Vương Giả, mấy trăm vị Thiên Nhân tụ tập.  

             Chỉ tính thực lực của đội người này thôi đã có thể dễ dàng tiêu diệt đại lục Vạn Thiên rồi.   

             "Đến rồi!”  

             Cuối cùng, Tần Ninh dừng bước lại, nhìn về phía trước.  

             Nơi giao nhau giữa Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn.  

             Hai đại cấm địa kéo dài nghìn dặm.  

             Mà ở bên trong khu vực ngàn dặm quanh đây, hai đầu sơn mạch dính sát với nhau giống như là hai con Thần Long không rõ độ dài, xuyên qua một chỗ.  

             Mà khe hở của sơn mạch chẳng qua chỉ là vết nứt rộng hơn một mét.  

             Vết rách lan tràn dọc theo sơn mạch.  

             Đám người bay xuống.  

             Vết rách này sâu không thấy đáy, gió thổi tới lạnh thấu xương, tạo cho người ta một loại khí tức âm lãnh.  

             Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn về phía vết rách kia.  

             Tuyết Thiên Vương nhịn không được nói: "Nhất Tuyến Sơn!"  

             "Đúng vậy, Nhất Tuyến Sơn!"  

             Mộc Thiên Vương giờ phút này nhìn về phía chỗ sâu, thì thầm nói: "Nơi này cực kỳ tà ma, U Vương, thật sự phải tiến vào bên trong sao?"  

             Tần Ninh gật đầu nói: "Mộ U Vương ở trong này".  

             "Vào!"  

             Mộc Thiên Vương lập tức tràn đầy chí khí, nói: "Thiên Đế các chưa bị diệt trừ, lòng người khó có thể bình an!"  

             Lời này vừa nói ra, Trấn Thiên Vương và Tuyết Thiên Vương đều nhìn Mộc Phong với ánh mắt cổ quái.  

             Lão già này trở nên vô liêm sỉ như vậy từ bao giờ vậy?  

             Tần Ninh cười nói: "Thiên Đế các cũng ở đây".  

             Dương Thanh Vân đi ra, nói: "Sư phụ, để con đi xuống xem trước, đề phòng Thiên Đế các gài bẫy!"  

             "Không sao đâu".  

             Tần Ninh ngăn cản: "Nhất Tuyến Sơn lan tràn vạn dặm, bên trong lại có cả một cái động đặc biệt. Người của Thiên Đế các không biết chúng ta đi vào từ nơi đó thì sao có thể bố trí cạm bẫy được?"  

             "Mộc Phong, ngươi đi xem một chút đi!"  

             Mộc Phong vừa gật đầu xong thì ngẩn người tại chỗ.  

             Mẹ kiếp! Thật không biết xấu hổ! Đồ đệ của mình muốn xuống dưới thì nói là không sao đâu, không có cạm bẫy, vừa nói xong thì cho ông đây chịu chết đi xuống?  

             Lão già này vừa trở thành Thiên Vương liền bắt lão già này chịu chết à!  

             "Nhanh lên".  

             Tuyết Thiên Vương thúc giục: "Không sao thì tất cả chúng ta cùng đi xuống".  

             "Giục giục giục, giục cái gì mà giục? Thế sao không đi xuống đi?"  

             Tuyết Thiên Vương nghe vậy, hậm hực nói: "U Vương cũng không bảo ta xuống dưới..."   

             "Mẹ kiếp...", Mộc Phong nhổ nước bọt, mắng: "Để lão già nhà ngươi xuống dưới thì ngươi cũng không xuống đâu!"  

             Trong lúc hùng hổ, bóng dáng Mộc Phong lóe lên, biến mất ở đỉnh núi.  

             Nhìn một cái, chỉ thấy màu đen không đáy giống như muốn ngăn đám người lại.  

             Giờ khắc này, tất cả mọi người đều trở nên cẩn thận.  

             Dương Thanh Vân mở miệng: "Sư phụ, không cần đi tìm đám người của Huyền Thiên cung cùng Thái Cực đạo quán sao?"  

             "Không cần!"  

             Tần Ninh không thèm để ý nói: "Có lẽ họ đã tiến vào Nhất Tuyến Sơn rồi".  

             Dương Thanh Vân nhịn không được nói: "Vậy Vân Sương Nhi thì sao... liệu có gặp nguy hiểm không...", Tần Ninh lườm Dương Thanh Vân.  

             "Ngươi lo lắng cho Sương Nhi như vậy từ bao giờ thế?"  

             Dương Thanh Vân sững sờ, vội vàng nói: "Con đây không phải nghĩ rằng cô ấy sau này sẽ là tam sư nương tương lai hay sao...", lời này vừa nói ra, không khí xung quanh dường như đã yên tĩnh mấy phần.  

             Tiên Hàm, Thạch Cảm Đương đều ngẩn người.  

             Dương Thanh Vân… học thói xấu.  

             Quá trâu bò! Tần Ninh đá ra một cước, Dương Thanh Vân rơi xuống khe núi, Tần Ninh quát: "Ta sợ Mộc Phong gặp nguy hiểm, cho nên ngươi xuống đó hỗ trợ đi, hai Thiên Vương sẽ ổn hơn đấy”.  

             "..."  

             Hai vị Thiên Vương tiến vào Nhất Tuyến Sơn, thân ảnh lẫn khí tức đều biến mất.  

             Nhưng thời gian chờ đợi cũng không lâu.  

             Không bao lâu sau, hai thân ảnh phi thăng mà ra.  

             "U Vương!"  

             Mộc Phong vội vàng nói: "Ai da, bên dưới khó lường, đi sâu vạn mét là đến đầu nguồn, nhưng mà...", "Các ngươi đều đến xem đi, quả thực là Quỷ Phủ thiên cung mà!"  

             Tần Ninh nghe vậy thì nhíu mày.  

             Quỷ Phủ thiên cung?  

             Tần Ninh không nói hai lời, bóng dáng hóa thành một tàn ảnh, biến mất không thấy gì nữa.  

             Trong lúc nhất thời, đám người Thanh Ninh các, Thính Tuyết sơn trang và Thiên Ngoại Tiên nhao nhao đi vào.  

             Tiếng xé gió không ngừng vang lên.  

             Từng bóng người tiến vào khu vực sâu vạn mét.  

             Thẳng đến khi đạp chân xuống mặt đất khô ráo cứng rắn, rất nhiều người vẫn có cảm giác không chân thực.  

             Chưa gì đã có thể xuống đáy của Nhất Tuyến Sơn một cách dễ dàng rồi.  

             Chẳng giống với sự nguy hiểm mà ban đầu bọn họ nghĩ đến.