Tần Ninh giờ phút này ngồi xuống, bàn tay sờ mặt đất khô ráo.
Mấy trăm người cũng lục tục đến nơi, nhìn bốn phía, kinh ngạc hô lên.
Phía trên rất hẹp, nhưng phía dưới lại rất rộng rãi.
Hơn nữa, khắp nơi đều sáng ngời.
Quan trọng hơn, đây là một con đường thật dài.
Hai bên đường dài chậm rãi lan tràn ra, rộng chừng ngàn mét.
Nhưng liếc mắt cũng không nhìn thấy đầu.
Mà trên vách tường hai bên có từng viên dạ minh châu phác hoạ ra một vài bức tranh sơn thủy tinh xảo mỹ lệ.
Viên dạ minh châu đó không chỉ chiếu sáng mà còn tản ra một khí tức ôn hòa tỏa ra xung quanh.
"Cứ tưởng là Nhất Tuyến Sơn này là nơi hung hiểm lắm cơ".
Mộc Thiên Vương không khỏi nói: "U Vương, khó trách ngươi năm đó để mộ U Vương ở đây".
Tần Ninh không đáp lời.
Mộc Thiên Vương tiếp tục nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi không chết thì lập ra mộ U Vương làm gì? Quá là xúi quẩy!"
Lúc này, Tần Ninh liếc Mộc Thiên Vương.
"Ta trước đó lưu lại nơi này chỉ là tùy tiện đặt cái tên mà thôi".
"Nhưng mà, năm đó khi ta ở nơi này thì đúng là một khu vực hung hiểm, hiện tại...", Tần Ninh hiện tại cũng đang tò mò.
Năm đó khi hắn đến thì nơi này đúng là rất hung hiểm.
Thế nhưng hôm nay, nơi này lại có thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Phải biết rằng, lúc ấy, bên dưới Nhất Tuyến Sơn có rất nhiều hung thú cấp bậc Vương Giả tụ tập, thậm chí có cả cấp bậc Thiên Vương.
Nhưng bây giờ lại không có một thứ gì! Nơi này lại giống như một khu vực yên tĩnh hơn.
Tuyết Thiên Vương trầm giọng nói: "Càng là như thế thì chúng ta càng cần chú ý cẩn thận".
"Không sai".
Trấn Thiên Vương cũng có thể đi lại, nói: "Đế Lâm Thiên đã khổ tâm hoạt động ở đại lục Vạn Thiên suốt bao nhiêu năm, nhất định còn mạnh mẽ đáng gờm hơn cả Hư Vô Sinh".
"Mọi người cẩn thận một chút đi".
Tần Ninh mở miệng.
Cũng không nhiều lời mà cất bước đi ra.
Mấy vị Thiên Vương cũng tản ra, cẩn thận từng li từng tí.
Rất nhiều Thiên Nhân lập tức đi theo.
Mà ở sau cùng cũng là mấy vị Vương Giả có thực lực khá mạnh áp trận.
Một đoàn người đi với tốc độ không nhanh không chậm.
Dọc theo hai bên đường đều được khảm nạm dạ minh châu chiếu sáng con đường phía trước.
Sau khi đã tiến lên ước chừng trăm dặm, phía trước cuối cùng cũng có sự biến đổi.
Một cánh cửa xuất hiện trước mặt mọi người.
Rộng ngàn mét, cao ngất.
Toàn bộ cánh cửa ngăn cản con đường đi của mọi người.
Đám người Dương Thanh Vân lập tức trở nên cẩn thận.
Mộc Thiên Vương vội vàng nói: "Là cửa lớn đi vào mộ U Vương à?"
Tần Ninh nghe vậy thì nhìn Mộc Thiên Vương giống như nhìn kẻ ngớ ngẩn.
Mộc Thiên Vương thầm nói: "Ta chưa thấy mộ U Vương bao giờ, ta cũng không biết mô tê ra sao..."
"Không phải".
Tần Ninh mở miệng nói: "Có lẽ là do Thiên Đế các để lại!"
Dương Thanh Vân đi ra phía trước.
"Để con thử xem sao".
Dương Thanh Vân sải bước ra, bên trong cơ thể bộc phát ra khí thế bá đạo.
Sức mạnh to lớn càn quét giữa thiên địa.
Oanh...
Một nắm đấm vung tới cửa lớn.
Tiếng chấn động vang lên, vách núi xung quanh lúc này đều run rảy.
Giờ khắc này, mọi người đều tái mặt.