"Đây chính là thành Vạn Ma sao?", Lý Huyên thốt lên: "Thật là rộng lớn!"
Cô cô Bách Hương đáp: "Đây là thành Nam của thành Vạn Ma, thuộc quyền quản lý của Bách Lý quán. Bách Lý quán là địa bàn của Bách Lý thế gia".
Lý Huyên tấm tắc: "Vẻn vẹn chỉ là một khu thành mà lại uy vũ hùng vĩ như thế này rồi sao?"
Cô cô Bách Hương lại nói tiếp: "Ngươi bây giờ chỉ là Hóa Thánh tầng một, linh thức chưa khuếch tán ra được đến nơi xa như vậy, mấy người bọn họ hẳn là có thể cảm nhận được sự nguy nga của chỗ này!"
Tần Ninh hiện nay có linh thức khuếch tán trăm vạn mét.
Khoảng cách cảm nhận của trăm vạn mét chính là hai ngàn dặm!
Đương nhiên nó cũng không có nghĩa rằng Tần Ninh có thể dùng linh thức để rõ ràng bắt được nhất cử nhất động ở khoảng cách hai ngàn dặm xung quanh.
Trên thực tế, linh thức khi vượt qua trăm dặm thì đã gần như không thể đoán cho chuẩn xác được điều gì, tất cả chỉ là đại khái mà thôi.
Giờ phút này mọi người giải phóng tâm thần, cảm ứng xung quanh.
Nơi đây đúng là một thành trì độc lập.
Mà ước chừng trăm dặm ở phía Bắc của thành trì này lại có một tòa thành trì, tường thành cũng là màu đen, lầu các nguy nga mọc lên san sát.
Cô cô Bách Hương đã nói, phía Nam nhất của nơi này là Bách Lý quán, hướng Bắc kia hẳn là thành trì của Nguyên gia.
Không ngờ thành Vạn Ma lại biến thành bóng dáng này, Tần Ninh cảm thấy kinh ngạc trong lòng.
Năm xưa khi hắn lịch kiếp thì đã thấy được sự hỗn loạn của thành Vạn Ma, nhưng lúc ấy thành Vạn Ma vẫn là một thể, có thể chứa được ba ngàn vạn nhân khẩu.
Vài vạn năm qua đi, hết thảy đều không còn giống trước nữa.
"Liệu có gặp được người quen cũ không đây?"
Tần Ninh tự hỏi trong lòng.
Mà giờ khắc này, Cửu Anh bay lượn một vòng, dẫn mọi người ngắm xung quanh.
"Tần Ninh, chúng ta đi đâu đây?"