Phong Thần Châu

Chương 3892




 

Xong rồi! Ly Tâm Lăng biến sắc.  

 

Chạy không thoát! Giờ phút này Tần Ninh dừng bước lại, quay người nhìn ra phía sau.  

 

Lúc này mấy bóng người đi ra.  

 

Nguyên Phong cầm đầu mặc một bộ võ phục làm nổi bật lên dáng người thon dài cân xứng, giáp mềm ở chỗ bao đầu gối, bao cổ tay bên ngoài võ phục cũng được chế tạo rất tỉ mỉ.  

 

Lý Nguyên Hác bên cạnh hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng nói: “Chính là hắn, chính là hắn”.  

 

Giờ phút này Ly Tâm Lăng cũng xoay người lại.  

 

Hả?  

 

Không phải Tô Long của Nguyên Thành Phong?  

 

Có chuyện gì vậy?  

 

Lúc này Lý Nguyên Hác ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt Tần Ninh, vội vàng nói: “Tần công tử, Tần công tử, vừa rồi người mua đi hai quả Huyết Thánh, có thể bán lại được không?”  

 

Lý Nguyên Hác vội vàng nói: “Nó có tác dụng với Nguyên Đan các chúng ta, có thể cứu người!”  

 

Nghe thấy lời này, Tần Ninh hoàn toàn dừng bước chân lại, nhìn về phía mấy người kia, đột nhiên bật cười.  

 

“Thú vị lắm, Nguyên Đan các làm ăn như thế sao?”  

 

“Đồ đã bán đi mà còn ngăn cản khách để mua về?”  

 

Nghe thấy lời này, sắc mặt Nguyên Phong cũng là có chút không dễ nhìn.  

 

“Tần công tử”.  

 

Giờ phút này Nguyên Phong chắp tay nói: “Việc này đúng là Nguyên Đan các chúng ta làm việc không ổn, ta đại diện Nguyên gia nói lời xin lỗi ngươi”.  

 

“Nhưng quả Huyết Thánh này đúng là để cứu người!”  

 

Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Phong, lại cười nói: “Các ngươi cứu người, ta cũng muốn cứu người”.  

 

Tần Ninh nhìn Ly Tâm Linh Nguyệt ở một bên, tiếp tục nói: “Một đứa bé nhỏ như vậy mà đã không thể nhìn thấy ánh sáng, đều là do Nguyên gia các người ban tặng, ta muốn cứu hai mắt của cô bé, các ngươi lại tới cản trở?”  

 

Trong lòng Tần Ninh không hề có ấn tượng tốt về Nguyên gia.  

 

Lúc này giọng điệu của hắn đã có chút lạnh lẽo.  

 

Nguyên Phong nghe thấy lời này thì vô cùng kinh ngạc.  


 

“Tần công tử!”  

 

Nguyên Phong chắp tay lần nữa, cung kính nói: “Tỷ tỷ của ta bị người khác hạ độc, không ngừng nôn ra máu đen, cả người run rẩy, hai gò má tím ngắt, nếu không dựa vào quả Huyết Thánh để khôi phục khí huyết thì khó mà chống đỡ được trong thời gian chẩn đoán ra độc tố, sẽ chỉ có thể chết...”, “Hai quả Huyết Thánh này, sau này ta nhất định sẽ đền bù cho Tần công tử bốn quả, nếu như làm trái lời sẽ chết không yên lành!”  

 

Giờ phút này Nguyên Phong vô cùng sốt ruột.  

 

Thế nhưng lại không dám ép bức quá đáng.  

 

Nhỡ may ép Tần công tử trước mặt này đến mức phá hủy quả Huyết Thánh kia, Nguyên Thanh Hạm sẽ khó giữ được tính mạng.  

 

Ly Tâm Lăng ở bên cạnh nghe thấy lời này thì kéo góc áo Tần Ninh, thấp giọng nói: “Quả Huyết Thánh... Từ bỏ... sau này chúng ta rời đi, đến nơi khác cũng chưa chắc là không mua được”.  

 

“Đi trước đi, nhỡ may đụng phải Nguyên Thành Phong, Nguyên gia sẽ bắt chúng ta lại mất!”  

 

“Hơn nữa, muội muội ta chỉ cần chữa mắt, người ta lại cần cứu mạng!”  

 

Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng một chút.  

 

Lúc này rồi mà cậu ta còn suy nghĩ cho người khác.  

 

Hắn lắc đầu.  

 

Tần Ninh lấy hai quả Huyết Thánh ra.  

 


Nguyên Phong lập tức thanh toán sáu vạn thánh thạch cho Tần Ninh.  

 

“Cảm ơn đại nghĩa của công tử, Nguyên Phong vô cùng cảm kích”.  

Nguyên Phong lập tức dẫn người rời đi.