Về phần lời nói của Tần Ninh cũng chỉ nghe một chút thôi.
Đào Trạch Minh đại sư chính là thánh đan sư tam phẩm.
Tận mắt thấy tình trạng độc tính của Nguyên Thanh Hạm, đương nhiên là phán đoán đáng tin hơn.
Tần Ninh chỉ nghe hắn ta thuận miệng nói rồi mới đoán là trúng độc gì, càng không có khả năng sẽ đúng.
Mấy chục bóng người lần lượt rời đi.
Cho tới giờ phút này, Ly Tâm Lăng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may! Nếu không chỉ sợ hôm nay rất khó thoát thân.
“Nguyên Phong này là con trai của Tứ gia Nguyên Mậu Minh của Nguyên gia, thiên phú khá cao, xem ra người bị thương là con cháu nòng cốt của Nguyên gia”.
Ly Tâm Lăng lại nói: “Nhưng mà đuổi được bọn họ đi là tốt nhất, nếu không lát nữa bọn họ mà bám lấy chúng ta, nếu Nguyên Thành Phong vừa lúc đến, bọn họ cũng sẽ không ăn nói khách khí với chúng ta như vậy đâu!”
“Chỉ sợ sẽ trực tiếp bắt chúng ta lại!”
“Tần công tử, đi nhanh thôi, đi nhanh thôi, dẫn theo đồng bọn của ngươi, chúng ta mau chóng rời khỏi thành Nguyên gia”.
Lúc này trong đầu Ly Tâm Lăng chỉ có một suy nghĩ.
Rời khỏi thành Nguyên gia! Cậu ta không muốn để muội muội dấn thân vào nơi nguy hiểm, cũng không muốn để Tần Ninh bởi vì hai huynh muội bọn họ mà ảnh hưởng đến tính mạng.
Biện pháp duy nhất chính là đi.
Tần Ninh cũng không biết Nguyên gia kinh khủng thế nào nên mới không sợ gì.
Đây chính là Nguyên gia có Thánh Nhân trấn giữ! Thánh Nhân! Ở trong vùng đất Vạn Ma này, Thánh Nhân chính là trời, ai có thể trêu chọc nổi?
Giờ phút này, trong ánh mắt của Tần Ninh có vài phần bất đắc dĩ.