Phong Thần Châu

Chương 4101




 

Không ngờ là Tần Ninh lại thắng một cách sạch sẽ lưu loát như vậy.  

 

Giờ phút này, bên canh sơn chủ Dương Nhất, một ông lão tóc trắng nhìn về phía sơn chủ Dương Nhất, chắp tay nói: “Lúc trước lão hủ còn nghi ngờ sơn chủ cho Dương Tam Tuần đặc quyền, thiên vị người nhà làm rối loạn quy củ, lão hủ thật hổ thẹn!”  

 

“Sơn chủ tự có kế sách của mình, ta không thể nào bì kịp, lão hủ thực sự…hổ thẹn trong lòng”.  

 

Nghe được những lời này, sơn chủ Dương Nhất ngẩn người.  

 

Kế sách?  

 

Kế sách cái rắm! Trong lòng ông ta thầm toát mồ hôi hột.  

 

“Trưởng lão Nhạc Tường nói quá lời!”  

 

Sơn chủ Dương Nhất cười lớn nói: “Người tên Tần Ninh này tuy rằng chỉ là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn nhưng quả thật là thực lực không tồi, lần này, Đại Nhật Sơn chúng ta coi như là có con bài chưa lật!”  

 

Các đệ tử khác khi nhìn thấy Tần Ninh chỉ có cảnh giới Thánh Nhân tam hồn chỉ sợ là sẽ khinh thường Tần Ninh.  

 

Nhưng một khi Tần Ninh ra tay thì sẽ mang đến một bước ngoặt lớn.  

 

Nghĩ đến đây, trong lòng sơn chủ Dương Nhất không nhịn được mà vui vẻ.  

 

Lần đấu võ Thanh Châu này, hẳn là rất thú vị nhỉ?  

 

Nếu như Đại Nhật Sơn có thể nhiều thêm mấy người mới trên Thanh Long Bảng, cho dù không đạt được hạng nhất, nhưng có thể làm suy yếu một số địa vực thì cũng rất đáng giá!  

 

“Nếu như mọi người không có ý kiến gì khác nữa thì chúng ta xuất phát thôi!”  

 

Sơn chủ Dương Nhất cười nói: “Thành Thiên Hạc sẽ là nơi các ngươi phô bày sức mạnh, cũng là cơ hội để nâng cao thực lực!”  

 

“Mười đệ tử tham gia tất nhiên là phải dốc hết toàn lực, mà những đệ tử còn lại cũng phải quan sát thật kỹ, suy ngẫm cẩn thận về những gì mà bản thân nhìn thấy”.   

 

“Hiểu chưa?”  

 

“Vâng!”  

 

Bên trong sơn cốc, từng giọng nói vang lên.  

 

Giờ phút này, Vân Sương Nhi nhìn về phía Tần Ninh mỉm cười, giống như trăm hoa đua nở.  

 

Nhưng mà, đúng lúc Vân Sương Nhi đang đi đến chỗ Tần Ninh thì bóng người xuất hiện trước mặt cô ấy.  

 

“Sương Nhi sư muội, nhiều ngày không gặp, thực lực của muội lại tăng lên rồi, hẳn là rất nhanh thôi sẽ tới cảnh giới Địa Thánh nhị phách phải không?”  

 

Lúc này, Dương Minh Sinh lộ ra vẻ tươi cười, gã nhìn về phía Vân Sương Nhi mỉm cười nói.  

 

“Không nhanh như vậy đâu”.  

 


Vân Sương Nhi mỉm cười trả lời: “Hiện tại Dương sư huynh đã là cảnh giới Địa Thánh tam phách, thực lực gia tăng không ít, ta tin rằng ngươi sẽ lấy được thứ tự rất tốt trong đấu võ Thanh Châu”.  

 

Dương Minh Sinh cười nói: “Ta đang muốn giành được hạng nhất!”  

 

Vân Sương Nhi mỉm cười nhàn nhạt, cô ấy nhìn Dương Minh Sinh, khách khí nói: “Dương sư huynh, ta còn có việc, xin phép đi trước!”  

 

Vừa dứt lời, Vân Sương Nhi đã lách qua người Dương Minh Sinh, trực tiếp đi đến chỗ Tần Ninh.  

 

“Công tử, ta với người ngồi cùng một con chim đi”.  

 

Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta với cô ngồi cùng nhau?  

 

Không sợ ta bị ánh mắt của mọi người giết chết sao?”  

 

Vân Sương Nhi mỉm cười ngọt ngào, không nói gì thêm.  

 

“Người kia, rất có hứng thú với cô!”  

 

“Ta với hắn ta không liên quan gì tới nhau!”  

 

Vân Sương Nhi vội vàng nói: “Công tử đừng hiểu lầm, con người của Dương Minh Sinh sư huynh không tồi, mấy năm qua, các vị tiền bối hay để cho hắn ta tập luyện với ta, chỉ vậy thôi, không hơn!”  

 

“Ta còn chưa nói gì mà”.  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: “Sau này, cô thích người nào hay không thích người nào thì đó cũng là chuyện của cô, ta không có khả năng xen vào!”  

 

Nghe được những lời này, sắc mặt Vân Sương Nhi trở nên ảm đạm.  


 

Nhưng mà công tử lại để ý hai người họ mà không có ý gì với cô ấy! Chẳng lẽ, công tử thật sự không thích mình sao?  

 

Nhìn thấy vẻ mặt có chút ảm đạm của Vân Sương Nhi, Tần Ninh nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi cô ấy: “Được rồi được rồi, có liên quan tới ta, nhìn khuôn mặt nhỏ ủ rũ của cô này…”, lúc này, Vân Sương Nhi mới mỉm cười vui vẻ.