Phong Thần Châu

Chương 4102






Ở bên cạnh, Thạch Cảm Đương khách khách khí khí nhìn về phía Vân Sương Nhi, mỉm cười nói: “Chúc mừng Vân cô nương, xem ra vị sư nương thứ ba sẽ nhanh chóng xuất hiện!”  

 

Tần Ninh bình tĩnh nhìn về phía Thạch Cảm Đương.  

 

Nhưng mà vừa nhìn đến đã làm cho Thạch Cảm Đương ngẩn người, vội vàng ngậm miệng.  

 

Mà cùng lúc đó, ở bên kia.  

 

Hai bàn tay giấu trong ống tay áo của Dương Minh Sinh mạnh mẽ nắm chặt, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dần dần lạnh xuống.  

 

 

 

“Dương sư huynh…”, Lý Uyên đi lên phía trước, nhìn Dương Minh Sinh, nói: “Vân Sương Nhi có mắt không thấy Thái Sơn, tên Tần Ninh kia chỉ có chút bản lĩnh mà thôi, tuy đánh bại được Nghiêm Hác, nhưng cũng không phải là cảnh giới Địa Thánh”.  

 

“Đúng vậy!”  

 

Khổ Tồn Kiếm cũng mở miệng nói: “Võ đấu Thanh Châu lần này, nếu Dương sư huynh được hạng nhất, nhất định sẽ khiến Vân Sương Nhi biết được, ai mới là thiên kiêu!”  

 

Dương Minh Sinh chậm rãi nói: “Hiên Viên Anh của thánh địa Hiên Viên, Khâu Tử Kiêu của Thiên Hạc lâu, Thương Nguyệt Dung của Thương Long điện”.  

 

“Ba người này mới có thể làm kình địch của ta. Những người khác, ta không để vào mắt!”  

 

Mọi người chuẩn bị lên đường.  

 

Sơn chủ Dương Nhất gọi Dương Tam Tuần đến trước mặt mình, hỏi: “Tên Tần Ninh này, rốt cuộc con tìm từ đâu tới?”  

 

“Đã thế còn biết Vân Sương Nhi”.  

 

“Có thể nói, Vân Sương Nhi chính là bảo bối trong lòng mấy vị lão tổ, nếu Tần Ninh này…”   

 

Dương Tam Tuần lại cười nói: “Cha, Tần Ninh biết Vân Sương Nhi không phải là chuyện tốt sao?”  

 

“Vân Sương Nhi có quan hệ tốt với Đại Nhật Sơn chúng ta, Tần Ninh cũng có hảo cảm với chúng ta, không phải rất tốt sao?”  

 

Sơn chủ Dương Nhất nhìn con trai mình, nghiêm túc nói: “Con chắc chắn, Tần Ninh sẽ không có mục đích khác sao?”  

 

Dương Tam Tuần nhất thời cứng họng.  

 

Chắc chắn chứ?  

 

Hắn ta không dám khẳng định! Nhưng mà trước mắt, lại có thể thế nào?  

 

Trực giác nói cho hắn ta biết, Tần Ninh sẽ không gây bất lợi cho Đại Nhật Sơn!!   

 

Mỗi một con phi cầm, đều chờ xuất phát.  

 

Vân Sương Nhi mới gặp lại Tần Ninh, trong lòng vui mừng không dứt. Mỗi một câu nói, trên mặt cô ấy đều treo nụ cười từ tận đáy lòng, luôn khiến những thanh niên xung quanh ghét mắt trông lại.  

 


Mọi người đều leo lên mình chim, rối rít chuẩn bị lên đường.  

 

Nhưng Vân Sương Nhi lại vẫn đứng bên cạnh Tần Ninh, cũng không tách ra.  

 

Trên con phi cầm to lớn ấy, căn nhà gỗ được xây dựng bên ngoài, dán sát vào mình chim, rất tinh xảo.  

 

Hơn nữa, con chim bay lên không cũng không hề bị dao động.  

 

Mấy người vội vàng tiến vào căn nhà gỗ.  

 

Vừa tiến vào, Vân Sương Nhi đã thân thiết châm cho Tần Ninh một ly trà.  

 

“Nói chuyện chút đi.”  

 

Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, nhìn Vân Sương Nhi, cười nói: “Mấy năm nay, cô ở đâu?”  

 

“Sao lại vào Đại Nhật Sơn rồi?”  

 

Vân Sương Nhi nói ngay: “Sau hôm phi thăng đó, ta lưu lạc đến Tây Vực Thanh Châu, luôn đi tìm tung tích của công tử, nhưng không tìm được gì".  

 

“Sau này, ta gặp được Dương Phân bà bà, bà bà mang ta đến Đại Nhật Sơn, mấy vị lão tổ tông dạy ta tu hành. Có rất nhiều chuyện của ngoại giới, ta đều không biết”.  

 

“Ta cũng không ngờ sẽ gặp công tử ở Đại Nhật Sơn”.  

 

“Công tử có gặp được Viên Viên tỷ tỷ và Nguyệt tỷ tỷ không?”  

 

Tần Ninh lắc đầu.  


 

Vẫn chưa gặp được Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt.  

 

Nhất thời, tâm trạng Vân Sương Nhi hơi phức tạp.