Thấy vẻ mặt Vũ Sơn Thanh khẳng định chắc nịch như vậy, Vũ Vô Tuyết cười tủm tỉm nói: “Yên tâm, đến lúc đó, nếu như ngươi thật sự không xuống tay được thì ta sẽ giết cô ta giúp ngươi!”
Vũ Sơn Thanh nhìn về phía Vũ Vô Tuyết, thong thả nói: “Tên Tần Ninh kia giết người trong tộc của chúng ta, lần này nhất định không thể để hắn chết dễ dàng”.
“Chuyện này thì ta hiểu rõ hơn ngươi”.
Vũ Vô Tuyết lạnh lùng nói: “Vô Mộng ca chết trong tay hắn, ta nhất định phải bắt hắn nợ máu trả bằng máu!”
... Thành Tam Đế.
Trong quán trọ nhỏ.
Thần Tinh Dịch lê tấm thân mệt mỏi bước vào trong quán trọ, tới gặp Tần Ninh.
Thấy vẻ mặt Thần Tinh Dịch như thể mắc chứng thận hư, Tần Ninh không khỏi hỏi: “Ngươi bị ai ép khô vậy?”
Thần Tinh Dịch thở dài, nói: “Vũ Vô Mộng, con trùng hợp gặp cô ta ở thành Tam Đế”.
“Người phụ nữ này lấy được một bản danh sách ghi chép tất cả những nhân vật trên Cửu Thiên Huyền Tiên và Tiên Nhân tới thành Tam Đế mấy ngày nay, không biết để làm gì”.
“Hơn nữa, quả đúng như sư tôn nói, trong ba đại tông môn hẳn là có người tiết lộ cho Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc kế hoạch lần này của người và ba đại tông môn”.
Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: “Không sao, lần này phải xem xem phe nào dốc cạn vốn liếng hơn”.
Chỉ lát sau, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc cũng nối nhau đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai người phụ nữ đi ra từ cùng một căn phòng, trong lòng Thần Tinh Dịch lập tức hiểu rõ, chắc chắn là hôm qua sư phụ cũng đã vất vả cày bừa.
Khi Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc nhìn thấy Thần Tinh Dịch, hai người bọn họ đều giật mình.
Sắc mặt Thần Tinh Dịch tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, trông như thể mắc chứng thận hư, thực sự quá rõ ràng.
Hai người phụ nữ cũng không nói thêm gì.
“Lần này, Trúc Diệp Tông thực sự quá liều lĩnh, đến lúc Tiên Đế đánh nhau, ngươi và Nam Hiên đừng chỉ biết chăm chăm xông lên”.
Thần Tinh Dịch lập tức nói: “Đệ tử hiểu, sư phụ ở đâu thì đệ tử sẽ đứng cách sư phụ một khoảng tương đối xa”.
“Ừm”.
Hai người nói chuyện thêm một lát nữa rồi Thần Tinh Dịch ra về.
“Hàn Mị tộc... Cảnh Hỏa tộc...”, Tần Ninh lẩm bẩm, khẽ nói: “E là trong số Tiên Đế của ba tông này cũng có người của ngươi phải không?”
Chớp mắt, mấy ngày nữa lại trôi qua.
Ngày ngày, Tần Ninh đều bận rộn hỗ trợ Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên tu hành, cho tới khi cả hai người phụ nữ đều có phần không thể nhận chỉ bảo thêm được nữa, rối rít xin được tự mình tu hành, không cần Tần Ninh giúp đỡ nữa.
Cho tới một ngày nọ, có một người tới quán trọ nhỏ.
“Diệp thần nữ...”, người đến là một thanh niên có vẻ ngoài đường hoàng, vóc dáng oai phong lẫm liệt, tạo cho người ta cảm giác hắn ta rất chín chắn, già dặn.
“Tôn Anh Diệu, đệ tử Thượng Nguyên”.
Diệp Viên Viên nhẹ nhàng mở miệng.
Tôn Anh Diệu cũng nhìn về phía Tần Ninh và Thời Thanh Trúc, mỉm cười, gật đầu.
“Mấy ngày nay, bên phía di tích cổ ở biển Tam Đế đã có động tĩnh. Lần này, lâu chủ Nghệ Văn Đấu đích thân dẫn dắt đội ngũ, cả đội đã chuẩn bị lên đường, lâu chủ đặc biệt phái ta tới báo cho Diệp thần nữ biết”.
Nghe vậy, Diệp Viên Viên gật đầu, nói: “Ta biết rồi, làm phiền Tôn sư đệ”.
Tôn Anh Diệu chuyển lời xong lập tức đi khỏi.
Ba người Tần Ninh, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cũng chuẩn bị xuất phát.
Lần này, rốt cuộc là ba đại tông môn đùa giỡn với Dị tộc hay là Dị tộc đùa giỡn với ba đại tông môn thì phải xem mọi người ai là bên hiểu rõ suy nghĩ của đối phương hơn.
Bọn họ rời khỏi thành Tam Đế, đi thẳng lên phía bắc, chẳng mấy chốc đã thấy mùi gió biển thoang thoảng thổi tới.
Thành Tam Đế cách biển Tam Đế chưa đầy trăm dặm. Lúc sắp tới bờ biển, từ trên không trung nhìn xuống, trước mặt là một khoảng không xanh biếc.
Đường ven biển mở rộng cả về hai hướng trái phải không biết bao nhiêu mà kể mang tới cảm giác mênh mông, vô tận.
Biển Tam Đế! Vùng biển lớn nhất Tam Thanh tiên vực.
Thậm chí so với toàn bộ Tiên Giới thì biển Tam Đế vẫn thuộc top những vùng biển rộng lớn nhất.