Phong Thần Châu

Chương 10506: Sao ta lại bị mù?”




 

Nhờ Đại Hoàng chỉ điểm, bốn người đi tới góc bên trái sát chân tường của tòa tháp cao, trông thấy một chiếc quan tài lẳng lặng nằm ở đó.  

 

Mặt ngoài quan tài được chạm trổ rường cột sống động như thật.  

 

Trên đó điêu khắc hoa văn con dấu, loáng thoáng nhìn thấy có vài đường màu máu… Quan tài dài khoảng một trượng, bên ngoài làm bằng đồng cổ, những hoa văn hình con dấu khắc trên đồng cổ vẫn còn rõ ràng.  

 

Chó vàng kích động nói: “Ngay ở chỗ này, ta ngửi thấy một mùi rất đặc biệt, cực kỳ thơm, chắc chắn là đồ tốt, nhất định là báu vật quý giá!”  

 

Mũi chó rất thính.  

 

Lúc này, Tần Ninh đang cẩn thận kiểm tra quan tài.  

 

Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên quan sát xung quanh.  

 

Tòa tháp đen cao ba trượng này chỉ có một tầng, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bên trên có một luồng sáng chiếu xuống nên tầm nhìn bên trong tháp khá sáng sủa.  

 

Tần Ninh nhìn những hoa văn hình con dấu, nói: “Chúng cũng là một cách phong ấn cổ xưa, để ta thử xem”.  

 

Nói rồi, hai tay Tần Ninh xòe ra, một luồng sáng lóe lên, găng tay Cửu Phượng Triều Dương xuất hiện.  

 

Găng tay này làm bằng da có màu đỏ đậm, mặt ngoài có chạm trổ hình chín con phượng hoàng thần, sống động như thể có thể bay ra ngoài bất cứ lúc nào.  

 

Dù sao nó cũng là Siêu Huyền tiên khí, vừa khéo phù hợp với thực lực hiện tại của Tần Ninh.  

 

Dù sao đi nữa, nó cũng được làm từ vật liệu Dị tộc, hơn nữa còn là đồ dùng năm xưa của Tề Văn Dạ nên đương nhiên chất lượng khá tốt.  

 

Hai tay Tần Ninh miết khắp mặt quan tài, sắc mặt nghiêm túc.  

 

Thời Thanh Trúc không khỏi nói: “Mỗi một nhà thám hiểm giỏi giang hay người tinh thông di tích cổ đương nhiên đều là một thầy trộm mộ lợi hại!”  

 

Nghe vậy, khóe môi Tần Ninh nhếch một cái.  

 

Thầy trộm mộ?  

 

Từ này được dùng… Quá chuẩn xác! “Tránh ra một chút nào”.  

 

Tần Ninh nói xong, mọi người tới tấp tránh ra.  

 

Thế nhưng Đại Hoàng thì vẫn thò đầu, áp sát vào quan tài, như thể quan tài này mà mở ra thì sẽ bị Tần Ninh tham ô mất vậy.  

 

Tần Ninh lườm Đại Hoàng một cái, không nói tiếng nào.  

 

Đột nhiên.  

 

Hắn vỗ hai tay vào quan tài, từng luồng sáng vút lên trời, một luồng hơi thở hung hãn lập tức lan rộng.  

 

Cách! Sức mạnh phía mặt ngoài của quan tài bộc phát.  

 

Hơi thở kinh khủng bắn ra ngoài.  

 

Đột nhiên.  

 

Một cái bóng màu đen chui ra từ khe nứt của quan tài, tấn công mặt Đại Hoàng.  

 

“Gâu gâu!”  

 

Đại Hoàng chửi ầm lên: “Thứ quỷ gì vậy?  

 

Ồ?  

 

Thứ quỷ gì vậy!”  

 

Đại Hoàng chỉ thấy tầm mắt tối thui, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.  

 

Tần Ninh mặc kệ nó, tiếp tục mở quan tài ra.  

 

Rất nhanh.  

 

Mặt ngoài của quan tài sáng bừng lên, xuất hiện rất nhiều vết nứt.  

 

Ầm... Bỗng nhiên.  

 

Một tiếng nổ tung trầm đục vang lên.  

 

Bốn mặt của quan tài nổ tung.  

 

Đại Hoàng đứng quá gần, lại bị thứ màu đen che mặt nên hoàn toàn không nhìn thấy, nó lập tức bị quan tài nổ tung đánh bay, đập vào tường rồi rơi xuống đất.  

 

“Đau chết mất, đau chết mất...”, Đại Hoàng sủa ầm lên, nhảy loi choi trong tháp, la to: “Tần gia, Tần gia, ta mù rồi, ta mù rồi...”, cứ như vậy một lúc lâu.  

Một bàn tay tóm cổ Đại Hoàng xách lên, quát: “Đừng chạy nữa!”  

 

 

“Hả?  

 

 

Tần gia, ta bị sao vậy?  

 

 

Sao ta lại bị mù?”  

 


Rất nhanh.  

 

 

Ba người Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Diệp Viên Viên cũng chạy lại kiểm tra cho Đại Hoàng.