Tần Ninh đột nhiên giơ tay ra đặt lên lưng cô gái, sau đó cong ngón tay, thình lình gõ lên lưng cô ta.
Keng! Tiếng kim loại chợt vang lên.
Lưng cô gái kia giống hệt như miếng sắt, Tần Ninh gõ mạnh như vậy mà vẫn không hề biến dạng.
Thế nhưng khi Tần Ninh gõ xong, phần lưng trắng muốt của cô gái dần chuyển sang màu đỏ thẫm.
Mà trên da thịt còn có nổi lên huyết văn nhàn nhạt.
Những đường huyết văn dần dần đan chéo, thay đổi, chỉ một lát sau đã biến thành từng bùa chú phức tháp.
“Khôi Lỗi Phù!”
Thần Tinh Dịch ngạc nhiên, nói: “Không ngờ đây lại là thi khôi lỗi đã bị luyện chế”.
Thi khôi lỗi tức là dùng thi thể của võ giả để luyện chế thành con rối.
Loại rối này rất khó luyện chế, yêu cầu về thi thể võ giả cần dùng cực kỳ hà khắc, thi thể phải trải qua các bước chế tạo rườm rà, cuối cùng mới cần vẽ Khôi Lỗi Phù.
Hơn nữa, vẽ Khôi Lỗi Phù cũng cần phải đa dạng phong phú, kỳ quái đủ kiểu.
Bất cẩn một cái là có thể thất bại ngay.
Ngoài ra có người dùng người sống để luyện chế thi khôi lỗi, quá trình này tàn nhẫn hơn rất nhiều.
Bởi vậy, bình thường trừ phi có thù sâu oán nặng, bằng không rất ít người luyện chế thi khôi lỗi.
Khó! Hơn nữa sẽ bị mọi người ghét bỏ! Khôi Lỗi Phù trên lưng cô gái dày đặc, thậm chí đã lan đến trên cổ, trên đùi.
“Thuật chế tạo khôi lỗi tinh vi quá!”
Tần Ninh tán thưởng: “Tam Thanh tiên giáo không hổ là bá chủ đứng đầu Tam Thanh tiên vực năm xưa, quả nhiên lắm thủ đoạn!”
Đến cả Tần Ninh còn phải khen thì có thể thấy được thuật khôi lỗi này không tầm thường chút nào.
Tần Ninh nói: “Con rối này không đơn giản, ta phá giải, bỏ nó lại đây thì lãng phí, chi bằng để cho ta dùng”.
“Có lẽ cần chút thời gian, các ngươi đi xem xét một lượt, tìm cơ duyên đi!”
Đại Hoàng vừa nghe thế, tức thì nổi giận.
Nó đợi mãi, hóa ra lại chỉ là một con rối.
Nó đâu có cần con rối làm gì! Tần Ninh thấy Đại Hoàng tức giận thì nói: “Nếu lúc trước Cảnh Nại dẫn người đến mà ngươi có mặt ở đó, giết nhiều người Dị tộc thì ta đã có thể cho ngươi rất nhiều Tịnh Ma Tiên Đan rồi”.
Vừa nhắc đến Tịnh Ma Tiên Đan, Đại Hoàng lại tỏ ra vui mừng.
“Lần sau ta nhất định sẽ có mặt, giết thật nhiều Dị tộc!”
“Được”.
Đột nhiên, Thần Tinh Dịch nhảy vào trong quan tài, hắn ta vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Ninh với ánh mắt oán trách.
“Làm sao?”
“Sư phụ người vẫn còn lừa con…”.
“Hả?”
Tần Ninh giật mình: “Vẫn không được à!”
“Đúng vậy!”
“Không thể nào…”, thấy Tần Ninh cũng mờ mịt, Thần Tinh Dịch vội nói: “Sư phụ, người đừng chơi con nữa, con có chuyện phải làm!”
“Bây giờ sư phụ cũng đang bận việc, thi khôi lỗi này có giá trị không nhỏ, có thể nghiên cứu sự lợi hại của Thanh Giác tộc”.
Thần Tinh Dịch bi thương, ngã ngồi bên cạnh Tần Ninh, không nói một lời.
“Được rồi, được rồi!”
Trông thấy Thần Tinh Dịch bày ra vẻ không còn yêu thương nổi cuộc đời này nữa, Tần Ninh nói: “Giáp tiên Thái Hư Linh mà ngươi dung hợp sẽ hòa làm một với cơ thể của ngươi, vì thế ngươi không thể phá được sự bao bọc của áo giáp, tất nhiên là không làm ăn được gì rồi, nó cũng giống như một lớp màng mỏng bao phủ toàn thân ngươi ấy”.
Thần Tinh Dịch ngạc nhiên.
Quả nhiên vấn đề nằm ở giáp tiên Thái Hư Linh.
“Làm cách nào để phá giải?”
Thần Tinh Dịch hỏi ngay.
“Thật ra phá giải thì không khó, khi nào ngươi bắt đầu có thể dung hợp bộ giáp này…”, Tần Ninh khựng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Chắc hẳn bây giờ ngươi cũng có thể cảm giác được trên người giống như đang mặc một bộ quần áo bó sát trơn tuột, như một lớp da nhẵn mịn bao phủ cơ thể, đúng không?”