Mà Đại Hoàng và Lão Thụ Quái, vốn dĩ đã có cảnh giới cao hơn của Tần Ninh, lần này lại gặp được cơ hội may mắn, nên thực lực ở cảnh giới Hoàng giả càng tăng vọt.
Còn về Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần thì càng ngáo hơn.
Những năm gần đây, thăng cấp... nhanh quá thể!
Hai người cuối cùng cũng hiểu được, tại sao mà đệ tử và phu nhân của Tần Ninh lại có thể thăng cấp nhanh như vậy rồi.
Đi theo Tần Ninh, sẽ gặp được thời cơ.
Hơn nữa còn là một thời cơ trái với đạo trời!
Trong thời gian hai năm.
Phong Thần Châu trong đầu của Tần Ninh phóng thích ra nguồn khí huyết cuồn cuộn không dứt, cuối cùng, ánh sáng màu máu kia đã hoàn toàn tan hết, chỉ còn lại màu xanh thiên thanh nhàn nhạt, giống như trước đây.
Đối với viên châu này mà nói, Tân Ninh luôn có một sự tò mò cực lớn, nhưng mà đến tận hôm nay, viên châu này vẫn chưa hề có một chút ý định giao tiếp nào.
với hắn.
Khi Phong Thần Châu yên tĩnh lơ lửng bên trong hồn hải của Tần Ninh, Tân Ninh cũng rất cảnh giác và cẩn thận quan sát Phong Thần Châu.
Hắn cứ luôn cảm thấy, Phong Thần Châu đã khác trước rồi, nhưng mà khác ở chỗ nào thì hắn lại không nói rõ ra được.
Bạch Hạo Vũ, Dịch Tinh Thần đã thăng cấp, nhưng vẫn phải cần có thời gian để làm quen với việc khống chế sức mạnh của cơ thể.
Đại Hoàng và Lão Thụ Quái trái lại chẳng hề cảm thấy có gì không ổn. Ngoại trừ bọn họ ra, Tần Ninh đương nhiên cũng không thể quên Cửu Anh.
Ít nhiều gì Cửu Anh bất kể xảy ra chuyện gì, nó cũng đều theo sát bên cạnh hẳn đến tận bây giờ.
Mà nay, Cửu Anh cũng đã có được sức mạnh của Tiên Hoàng, phải gọi là từng bước từng bước thay đổi bất phàm.
Mấy người ngồi lại trên bục đá, tự mình tu hành.
Tân Ninh đến nay đã không vội vàng rời khỏi chỗ này, mà kiên nhẫn tìm tòi các mối liên hệ giữa các loại Vận chuyển trận ở những bục đá bốn phía xung quanh.
Chớp mắt lại mấy tháng nữa trôi qua.
Một ngày này, mấy người tu tập lại với nhau, Tần Ninh nói: “Trong thời gian vừa rồi, ta đã kiểm tra kỹ các Vận chuyển trận ở xung quanh đây”.
“Từ bên này nhìn, có mấy chỗ mắt trận ở đầu bên kia đã bị hủy hoại, thiết nghĩ là Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc cũng lo lắng địa điểm bí mật của mình ở Tam Thanh tiên vực bị phát hiện, bị người của Tam Thanh tiên vực lần theo tung tích tìm đến chỗ của bọn chúng!”
Tần Ninh lập tức nói: “Nhưng có một con đường vẫn còn được giữ lại”.
Trương Linh Phong lập tức nói: “Đại ca, chúng ta quay về bằng đường cũ hả?”
Tần Ninh lắc đầu.
Con đường cũ trở về đã không còn nữa rồi.
“Chỉ còn mỗi con đường đó thôi à?”, Mục Huyền Thần cũng ngạc nhiên nói: “Vậy thì kỳ quái quá, chỉ có một con đường có thể đi ra ngoài, vậy ngộ nhỡ là núi sâu hang hổ gì đó mà mấy người chúng ta đi vào... có khả năng sẽ là một đi không về!”
Nếu như chân thân ở đây, Mục Huyền Thần đương nhiên không lo lắng gì.
Nhưng bây giờ, mấy người bọn họ cũng chỉ là Tiên Hoàng Tiên Vương, có duy nhất Trương Linh Phong là một Tiên Đế.
Rủi ro vẫn rất lớn.
“Mặc kệ thế nào, cũng không thể cứ ở đây đợi mãi được!” Tần Ninh nhìn con đường duy nhất kia nói: “Thử đi!”
“Ừm!”
“Được”.
Rất nhanh, mấy người đã chỉnh đốn xong, chuẩn bị xuất phát.
Trong lòng bàn tay Tân Ninh có từng dòng từng dòng trận văn ngưng tụ, phóng thích ra từng luồng khí tức, luồng sau mạnh hơn luồng trước.
Tiếng nổ ầm ầm không dứt, giữa đất trời thấp thoáng có thể thấy được sức. mạnh của không gian vô biên vô tận đang vấn vít.
Trương Linh Phong cũng phối hợp với Tân Ninh, đánh thức Vận chuyển đại trận này.
Thời gian trôi qua từng giây.
Trên bục đá rộng lớn, bóng của mấy người dần trở nên mơ hồ.
Không gian chồng chất, tiếng nổ đan xen.
Bỗng nhiên trong một giây, mấy bóng người đồng thời biến mất khỏi bục đá.
Trần Ninh trái lại mang vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng bỗng nhiên.
Bóng người Tần Ninh thoáng lung lay, cả người suýt chút nữa đứng không vững.
“Ca!”
Mục Huyền Thần vội vàng vươn tay đỡ Tần Ninh, gương mặt đầy vẻ lo lắng nói: “Huynh làm sao vậy?”