Phong Thần Châu

Chương 10793: Cơ thể đó cao to




“Đại Hoàng, cắn chết hắn ta!” Sau khi lời của Tân Ninh vang lên. Bỗng nhiên.

Trong một góc ở phía bên cạnh, một cái bóng màu vàng nhanh như chớp lao ra, dứt khoát xông thẳng đến bên cạnh Nguyệt Minh Tây, mà sau đó...

“A!!!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Cơ thể của Nguyệt Minh Tây kia rơi thẳng xuống đất.

Tiếp đó, bóng màu vàng nhanh như chớp kia, từ từ dừng lại trên mặt đất.

Cơ thể đó cao to ngang với một con người, tứu chỉ to lớn khỏe mạnh, hai mắt lấp lánh có thần, lông vàng khắp người, trông càng uy phong lẫm liệt.

Chính là Đại Hoàng! “Ông nội Dương Thiên Vũ đến đây!”

Đại Hoàng kêu lên ngao ngao, rũ rũ bộ lông trên người, trông hừng hực sức. sống.

'Tám nghìn năm này.

Ý niệm của Tần Ninh đều chìm vào bên trong Phong Thần Châu, tập trung đào đá.

Nhưng Đại Hoàng lại cùng với Bạch Hạo Vũ, Dịch Tinh Thần, Mục Huyền Thần xuất hiện bên trong Thái Thần tiên vực.

Ban đầu, Đại Hoàng đã là cảnh giới Tiên Hoàng.

Cách tám nghìn năm, con chó già lông vàng này đã trở thành một Thiên cẩu Tiên Đế rồi.

Trong miệng Đại Hoàng ngậm một cánh tay, rộp rộp hai miếng đã nuốt chứng cánh tay đó xuống, mà sau đó...

“Qe.... Hai mắt Đại Hoàng xoay tròn, nôn khan, kêu ầm lên: “Bà mẹ nó khó ăn thết”

Đại Hoàng xuất hiện ở trước người Tân Ninh, lắc đầu vẫy đuôi nói: “Tần gia, he he, cho chút đi?”

“Trên người hết rồi, đều bị ta nuốt hết rồi, nếu muốn... thì đi giết...”.

Nghe vậy, Đại Hoàng kêu lên ngao ngao nói: “Tịnh Ma Tiên Đan của đám Tiên Đế Tiên Hoàng Tiên Thánh này, có cho ta ăn thì cũng chẳng đủ sướng mồm nữa rồi, không có cấp bậc Tiên Đế à?”

“Bên trên không phải có ba người à?”

“Nam Đẩu Huyên, Tiên Đế đỉnh phong”.

“Nam Đẩu Triết, Tiên Đế đỉnh phong”.

“Long Thiên Thụy, Tiên Đế trung kỳ”.

Nghe vậy, Đại Hoàng bĩu môi.

Không dễ giết đâu!

“Vậy ta đi giết đám Tiên Thánh Tiên Hoàng còn hơn, giải cơn nghiện đã!”

Những năm gần đây, Tân Ninh ngủ say, Đại Hoàng là sốt ruột nhất. Không có Tịnh Ma Tiên Đan để ăn, thực sự là sốt ruột muốn chết chó.

Đại Hoàng vừa mới chuẩn bị rời đi, Tân Ninh lập tức nói: “Bắt Nguyệt Minh Tây kia lại!”

“Được!”

Nguyệt Minh Tây bị xé một cánh tay, nhìn thấy Đại Hoàng xuất hiện, sắc mặt trắng bệch, nhưng hắn ta cũng không thể chống lại được Đại Hoàng, chỉ đành bị Đại Hoàng đá cho một đá văng đến trước mặt Tân Ninh”.

Nguyệt Minh Tây nhìn về phía Tân Ninh, vừa mới chuẩn bị hành động, Đại Hoàng lại dứt khoát nện cả người nó lên người hắn ta.

RầmI! Nguyệt Minh Tây há to miệng, hai tròng mắt như muốn lồi cả ra, đây tơ máu.

Đại Hoàng lại như chẳng hề để ý, chỉ đứng ở trên người Nguyệt Minh Tây, từ trên cao nhìn xuống, miệng nhễu dãi, nhìn chằm chằm Nguyệt Minh Tây.

Tần Ninh đi đến trước người Nguyệt Minh Tây, cười nói: “Theo lý mà nói, Huyền Thần Các đi đến Phương tộc, loại tin tức cỡ này, người biết được sẽ không nhiều, hơn nữa đường đi, thời gian đều không hề cố định, các ngươi lại có thể mai phục sẵn ở đây, hoặc là trong Huyền Thần Các có nội gián, hoặc là ở Phương tộc có người thông báo cho các ngươi”.


Máu tươi tràn ra, sắc mặt của Nguyệt Minh Tây sa sầm đến đáng sợ, cắn chặt hàm răng.

Tần Ninh cầm kiếm cắt đứt đầu vai của Nguyệt Minh Tây, phụt một tiếng, một nửa bân vai của Nguyệt Minh Tây đã bị cắt rời, hắn ta kêu lên thảm thiết.

Tần Ninh cũng chẳng khách khí, liên tiếp cắt đứt kinh mạch trên người của Nguyệt Minh Tây và cả thận của hắn ta, tiếng gào thét thê lương vang lên không dứt, khiến người nghe nổi da gà.

“Là Phương tộc!”