Giọng nói của Nguyệt Minh Tây bỗng nhiên vang lên, quát: “Là người của Phương tộc!”
Tân Ninh lúc này, cúi người dựa gần sát người Nguyệt Minh Tây. Qua một hồi.
Tần Ninh nhìn Đại Hoàng, cười nói: “Người đừng có giết chết, để lại một hơi tàn!”
“Hiểu rồi”.
Đại Hoàng kêu lên ngao ngao, há miệng nuốt chửng Nguyệt Minh Tây vào. trong bụng.
Rất nhanh, Đại Hoàng cũng không nói nhiều nữa, đứng dậy lao thẳng về phía kẻ địch đánh giết.
Mà Tần Ninh đứng yên tại chỗ, cảm giác đầu óc đang quay mòng mòng.
Trên mặt đất, một mầm non phá đất chui lên, tiếp đó mầm cây này uốn lượn vặn vẹo biến thành một chiếc ghế dựa, trên ghế dựa còn có cả những đóa hoa đang bung nở phảng phất mùi hương thơm ngát.
Tiếp đó, một góc của ghế dựa, một gương mặt già nua được biến hóa ra, cười gian nói: “Tần gia mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi!”
'Tần Ninh liếc mắt nhìn gương mặt già, không khỏi cười ni ngươi đúng là chu đáo”.
ão Thụ Quái,
Biến hóa ra chiếc ghế dựa, đương nhiên là Lão Thụ Quái.
Lão Thụ Quái cười he he nói: “Tân gia nói đùa, được phục vụ cho Tần gia, đương nhiên ta sẽ không chối từ!”
“Đừng nịnh nọt nữa, có thể lấy ra được bao nhiêu Tịnh Ma Tiên Đan thì còn phải xem ngươi có thể giết được bao nhiêu người, nịnh nọt cũng vô dụng”.
Lão Thụ Quái cười he he nói: “Lão hiểu, lão hiểu”.
Lúc này, cuộc chiến xung quanh vẫn đang tiếp diễn một cách ồn ào.
Lão Thụ Quái lại lần nữa ngưng tụ ra chiếc ghế dựa bằng gỗ, chẳng qua chỉ là chút thuật phân hồn mà thôi, còn chân thân của ông ta thì đã gia nhập vào trong chiến trường rồi.
Mặt đất ở xung quanh có những tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Bỗng nhiên, từng cây cổ thụ như được nhổ lên khỏi mặt đất, tựa như những gốc cây này là những sinh vật sống, phóng thích ra làn sóng dao động rung chuyển đất trời.
Những thân cây cổ thụ kia hóa thành từng gương mặt người, dùng một tốc độ nhanh chóng di chuyển trên mặt đất, rất nhiều bóng dáng võ giả bay ở trên không càng giật mình sợ hãi vì phát hiện ra, đám cổ thụ này đang vặn vẹo những dây mây tấn công thẳng lên trời, lực sát thương vô cùng khủng khiếp.
Cục diện cuộc chiến.
Vì có Lão Thụ Quái và Đại Hoàng xuất hiện nên đã bắt đầu được xoay. chuyển.
Từng vị Tiên Thánh, Tiên Hoàng, Tiên Vương của Nguyệt Ma tộc và Tỉnh Ma tộc đều bị giết chết.
“Đáng ghét!”
Đối với cuộc chiến bên dưới mặt đất, hai người Nam Đẩu Huyên và Nam Đẩu Triết đương nhiên cũng cảm nhận được.
Thế cục đã như vậy, nếu mà cố tình muốn thay đổi, thì ắt sẽ càng loạn hơn.
Hai người nhìn nhau một cái, đã không còn muốn tiếp tục đánh với Mục Huyền Thần nữa.
“Rút”
Hai bóng người cùng nhau rút lui.
Mục Huyền Thần lo lắng có bẫy, cũng không tiếp tục đuổi theo chặn lại nữa.
Rất nhanh, Mục Huyền Thần đã quay trở lại bên cạnh Tần Ninh, đánh giá hắn một lượt từ trên dưới, nhìn thấy Tần Ninh mới chỉ bị chút thương tích nhẹ, trông càng yếu ớt hơn một chút mà thôi, nên cũng thầm thở phào.
“Ca, tiết chế chút đi!”
“Cút sang chỗ khác!”
Tần Ninh không khỏi mắng: “Nhìn xem chuyện tốt mà đệ làm, vận chuyển một chuyến đan dược, đưa người bị thương về, mà cũng bị mai phục được!”
Mục Huyền Thần cười he he gãi đầu nói: “Đệ cũng không ngờ sẽ xảy ra loại chuyện này”.
Hắn thực sự không ngờ tới. Trước đây con đường này vẫn luôn chẳng có gì nguy hiểm.
Dù gì, phía Bắc Huyền Thần Các là Phương tộc, đi về phía Tây là Xích Diệm tiên môn, dị tộc không hề hoạt động ở khu vực này.
Lần này vận chuyển thuốc, cả đường đều rất yên ổn. “Kiểm đếm tổn thất đi!”
“Ừnm".
tính là bản lĩnh gì hả? Hả?”
Long Thiên Thụy vốn là cảnh giới Tiên Đế trung kỳ, Khúc Phỉ Yên chỉ là Tiên Đế sơ kỳ, bất kể ra sao, Long Thiên Thụy cũng phải cao hơn một bậc.
Nhưng ai mà ngờ được...
Vừa mới giao đấu, Khúc Phỉ Yên đã tế ra một đống tiên khí Đế phẩm, ít cũng phải đến chín chiếc!