Phong Thần Châu

Chương 138: Kiếm thuật của ngươi tệ quá




  Tu vi của Tần Ninh đã vượt qua cô ta rồi sao?     Sao có thể như thế được!     Tinh Môn bị cướp rồi mà tại sao gã này vẫn có thể mạnh như vậy?     Đáng ghét, đáng chết!     Mà lúc này, Liễu Thương đã xông tới chỗ Tần Ninh.     Hai bóng người, nhanh như chớp giao đấu.     Đao lớn chém ngang và khi mọi người nhìn thấy côn mảnh cực kỳ bình thường trong tay Tần Ninh thì cảm thấy ngạc nhiên.     Côn mảnh này trông không thấy sóng thì so thế nào được với linh khí?     Leng keng…     Nhưng đột nhiên, một tiếng kêu thanh thúy vang lên, đao lớn của Liễu Thương lại bị côn mảnh trong tay Tần Ninh chặn đứng.     Chặn được sao?     Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy không thể tin được.     “Đáng chết!”     Lúc này, Liễu Thương chỉ cảm thấy một lực cực lớn, truyền thẳng tới cánh tay của mình, suýt nữa thì tuột đao lớn khỏi bàn tay.     Dường như vừa rồi gã đối chiến không phải là cảnh giới Linh Hải tầng 6 mà là cảnh giới Linh Hải tầng 9.     Linh khí mạnh mẽ đó quá đáng sợ.     Sao lại như thế được?     Vẻ mặt Liễu Thương biến sắc, lùi lại một bước.     “Lùi sao?”     Tần Ninh không dễ bỏ qua, côn mảnh trong tay nâng lên, lại một lần nữa bước ra.     Keng…     Lại một côn, đập thẳng xuống khiến vẻ mặt Liễu Thương lạnh hẳn đi, nhưng không ngờ, lực côn lại rất yếu.     Nhưng, Liễu Thương vẫn chưa kịp vui mừng thì bỗng nhiên, âm thanh tách tách vang lên, đao lớn trong tay gã bị gãy đôi.     Gãy rồi!     Liễu Thương sửng sốt trong chốc lát.     Đao lớn trong tay gã chính là linh khí trung cấp, tên là đao Thanh Phong, từ trước tới nay vô cùng dai bền.     Nhưng, lúc này lại bị cây côn của Tần Ninh đánh gãy rồi.     “Muốn giết ta, vậy thì phải chịu chết!”     Lúc này, Tần Ninh cũng không ngừng tay, côn đánh chó lại xuất hiện, một côn trực tiếp quét ngang.     Tiếng rắc rắc vang lên, Liễu Thương không thể phản ứng, tiếng gãy xương cổ rõ ràng, thân thể ngã xuống.     Tần Ninh không nói hai lời, trực tiếp thu linh ấn.     Ánh sáng lóe lên, linh ấn cấp sáu, lúc này lại tăng lên mấy phần.     Mà cảnh tượng này đã in sâu vào đáy mắt của mọi người đứng đây.     Thế mà thằng nhãi này đã đạt tới ấn ký cấp 6!     Bùm…     Mà lúc này, ở phía bên kia, bóng người của Liễu Mộ cũng bỗng nhiên đổ xuống.     Diệp Viên Viên cầm roi dài trong tay, vẻ mặt lạnh băng.     “Mạnh quá…”     Vẻ mặt của Liễu Mộ hơi tái đi.     Tại sao cô ta lại bá đạo như thế?     Mà nhìn sang phía bên kia, Liễu Mộ bỗng chốc ngây ngốc.     Liễu Thương chết rồi!     Đùa à!     Cảnh giới Linh Hải tầng 7, không giết chết Tần Ninh thì thôi, thế mà lại bị Tần Ninh giết rồi.     “Liễu Viện Viện phải không?”     Tần Ninh chậm rãi đi về phía Liễu Viện Viện, cười khẩy nói: “Tuy rằng ta không thích giết phụ nữ, nhưng đối với người muốn giết ta thì cũng không phân biệt nam nữ gì”.     “Ngươi… ngươi đừng tới đây!”     Liễu Viện Viện cầm kiếm dài trong tay, run lẩy bẩy nói: “Đại ca của ta là Liễu Khai Nguyên, người sáng lập ra Liễu Môn, là linh tử uy danh lừng lẫy nội viện Thiên Thần. Ngươi dám giết ta thì đại ca của ta nhất định sẽ lột da chặt xương ngươi!”     “Đừng nói là đại ca của ngươi, người mà Tần Ninh ta muốn giết thì Thiên Tử cũng không bảo vệ được!”     Tần Ninh vừa nói dứt lời thì ánh mắt lại như vô ý nhìn Sở Ngưng Thi đang đứng giữa đám người Tổ Hùng.     “Lời nói cuồng vọng lắm, chỉ là một đệ tử mới nhập học mà thôi. Liễu Triệu ta lại muốn xem, ngươi làm thế nào để giết người trước mặt ta!”     Bỗng nhiên, một đám người nối đuôi nhau xuất hiện, đi đầu là một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng.     “Liễu Triệu đại ca!”     Thấy người tới, Liễu Viện Viện thở phào một hơi.     Liễu Triệu cũng là đệ tử nội viện Liễu Môn, mà có cảnh giới Linh Hải tầng 8.     Lần này, Tần Ninh thảm rồi!     Những người khác cũng vội vàng nhường đường.     Trong liên minh đệ tử của học viện Thiên Thần, danh tiếng của Liễu Môn không mạnh bằng Thiên Tử Đảng, nhưng không ai dám nghi ngờ thực lực thâm hậu của Liễu Môn.     Dù sao, người sáng lập Liễu Môn, Liễu Khai Nguyên chính là sự tồn tại không hề kém cạnh Thiên Tử trong những Linh Tử.     Lúc này, mọi người mới phát hiện, Tần Ninh này đã đắc tội với người mà không ai dám đắc tội!     Liễu Triệu từng bước đi tới, nhìn Tần Ninh, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi chính là Tần Ninh?”     “Đúng vậy!”     “Liễu Khai Nguyên đại ca không tiện ra tay nên ta vốn nghĩ dạy dỗ ngươi một bài học là được. Nhưng giết đệ tử Liễu gia ta, thì ta thấy, hôm nay ngươi cũng đừng mơ rời khỏi nơi này!”     Liễu Triệu vừa dứt lời thì hơi thở cũng tỏa ra.                                                                        Cảnh giới Linh Hải tầng 8, linh khí tràn đầy, chậm rãi vây quanh, khiến người khác có cảm giác đè nén cực kỳ mạnh mẽ.     Có thể nói, cảnh giới Linh Hải thay đổi cực lớn ở từng tầng.     Dù sao, khi ngưng tụ thêm một đạo linh hải thì linh khí trong cơ thể sẽ nhiều hơn gấp mấy lần.     Mức chênh lệch này, không thể vượt qua.     Cho nên, Tần Ninh có thể giết Liễu Thương, mọi người mới kinh ngạc như vậy.     Chỉ là không ai biết, người khác ngưng tụ Linh Hải thì một đạo trực tiếp lan rộng.     Nhưng linh hải của Tần Ninh thì lại mang chín đạo linh hải nhỏ, tụ thành một đạo.     Có thể nói, mỗi lần nâng cấp cảnh giới thì chính là nâng cao lên chín lần. Hơn nữa, chính là mạnh gấp chín lần võ giả cùng cảnh giới, thậm chí là không chỉ như vậy.     Lúc này, không khí đã trở nên vô cùng căng thẳng.     Vốn dĩ mọi người tới để đối phó với hổ Hắc Bạch Sát, muốn giành lấy Cửu Nguyên Ngọc Lộ. Nhưng bây giờ lại diễn biến thành tranh đấu ân oán.     “Dạy dỗ ta?”     Tần Ninh nhếch mép cười: “Lớn lối thật, lúc công tử ta tung hoành tứ hải thì chỉ sợ là ngươi vẫn là một con nòng nọc đấy!”     “Hỗn xược!”     Liễu Triệu hoàn toàn phát điên.     Sự kiêu căng, tự đại của Tần Ninh trong mắt gã hoàn toàn là sự đáng thương do thiếu hiểu biết gây ra.     Không biết trời cao đất dày, tự cho rằng thiên hạ vô địch!     Người như thế, có uy hiếp lớn đến đâu cũng không tỉnh táo được.     Duy chỉ có dùng sức mạnh cực lớn chấn động mới khiến người này hiểu ra, cái gì là ngoài bầu trời vẫn còn trời cao hơn, ngoài người vẫn còn người giỏi hơn.     Lúc này, Tần Ninh đã giắt cái côn đánh chó ra phía sau, sải bước tiến lên, linh khí trong cơ thể chậm rãi lưu chuyển.     Bách Luyện Cương Thể quyết ngưng tụ ngay lúc này.     Trên bề mặt cơ thể của Tần Ninh bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng nhàn nhạt.     Ánh sáng đó từ từ lan rộng ra, ngưng tụ thành một lớp phủ linh khí sáng rực rỡ lóa mắt, bảo vệ thân thể của Tần Ninh.     “Tu luyện một loại Luyện Thể linh quyết? Vô dụng thôi, dưới kiếm Quảng Lăng của ta thì tất cả chỉ là hư vô!”     Liễu Triệu hừ một tiếng, sải bước đi lên, sát khí tràn đầy.     “Rút kiếm phá núi!”     Một kiếm giết tới, kiếm khí tập hợp, linh khí ngưng tụ thành bóng kiếm, chém thẳng tới bề mặt thân thể của Tần Ninh.     Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh bước ra, bàn tay siết chặt.     Phù phù…     Trong khoảnh khắc, bàn tay đập vào kiếm khí tóe lửa.     Mà sau đó, Liễu Triệu bỗng nhiên phát hiện, kiếm dài trong tay lúc này không thể rút ra được.     Tần Ninh dùng tay không, nắm chặt kiếm dài của gã.     Đây là chuyện không thể nào làm được!     Tay không tiếp linh khí?     Trừ khi là võ giả Linh Đài, linh khí mạnh mẽ tới mức đáng sợ thì mới làm được.     Nhưng sao Tần Ninh lại làm được điểm này.     “Đáng chết!”     Liễu Triệu gắng sức rút kiếm dài về, nhưng kiếm dài đó lại giống như dài tới tay Tần Ninh vậy.     “Vô dụng!”     Tần Ninh lắc đầu: “Kiếm thuật của ngươi tệ quá!”     Xoẹt…     Bàn tay lật trở lại, Liễu Triệu bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau dữ dội. Kiếm dài đó theo cái lật tay của Tần Ninh mà rơi khỏi tay của gã.     Tần Ninh trực tiếp nắm lấy mũi kiếm, hai tay siết lại, kiếm dài đó bị vặn giống như một dây thừng.     Tay không vặn linh kiếm biến hình?