Phong Thần Châu

Chương 141: Ta cười ngươi ngu quá




Những đệ tử bên ngoài sơn cốc nhìn thấy cảnh này thì đều hận đến nỗi nghiến răng.     Quá thất đức!     Lúc này rồi mà còn thu thập linh ấn.     Quả là ác độc tột đỉnh!     Nhưng bây giờ chúng chỉ đành nhìn mà đỏ mắt.     Những con hổ Hắc Bạch Sát kia lần lượt đứng ở cửa cốc, nhìn chằm chằm vào bọn chúng, không buông lỏng cảnh giác một chút nào.     Tần Ninh hoàn toàn mặc kệ những chuyện này.     Hắn đi tới trước hai con hổ Hắc Bạch Sát.     “Các ngươi cao quá, nằm xuống!”     Tần Ninh ra hiệu, cười nói: “Loại bỏ trùng Ma La, giúp cơ thể các ngươi không tiếp tục bị trúng độc nữa, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì phải có linh đan. Sau khi ta quay về học viện thì sẽ luyện đan giúp các ngươi, tới lúc nào xong thì sẽ bảo Tiểu Thanh đem cho các ngươi!”     Nghe thấy vậy, hai con linh hổ khẽ gật đầu.     Tiểu Thanh ngoe nguẩy cái đuôi ra bộ cao ngạo như được trời cao giao cho trọng trách to lớn.     Tần Ninh lấy hơi, bàn tay nắm lấy hai chân hổ.     Từng tia linh ấn theo bàn tay của Tần Ninh, đi vào trong cơ thể của hai con linh hổ.     Sau đó, đan hỏa của Tần Ninh chậm rãi lan ra.     Dùng đan hỏa đuổi trùng thì không phải là chuyện khó.     Nhưng hơn ngàn đệ tử có mặt ở đây, kể cả có linh đan sư thì cũng không có cách nào nhìn thấu tình trạng thân thể của hai con linh hổ.     Đó chính là lý do mà không ai có thể giống như Tần Ninh, giao dịch với hai con linh hổ.     Dần dần, từ mũi và lỗ tai của hai con linh hổ, từng con trùng lông màu nâu tía không ngừng bò ra ngoài, rít rít rít kêu lên đầy vẻ thống khổ.     Khoảng hơn 100 con trùng lông màu nâu tía vừa bò ra đã hóa thành màu đen ngòm, không còn hơi thở.     Tần Ninh buông lỏng bàn tay, cười nói: “Được rồi!”     Hai con linh hổ đứng dậy, không khỏi nghênh mặt lên trời mà gầm vang dội.     “Gào…”     “Gào…”     Âm thanh chấn động sơn cốc, một luồng khí bá đạo vô địch rung động tỏa ra khiến người khác phải kinh sợ.     Linh thú cấp hai, cao thủ cảnh giới Linh Đài.     Đây mới là uy phong lừng lẫy của linh thú cấp 2.     “Giao dịch hoàn thành!”     Tần Ninh cười nói: “Khuyên các ngươi một câu, sau này đồ trong núi Minh Sơn không thể tùy tiện ăn, bất cẩn một chút là mất mạng như chơi đấy!”     Nghe lời này, hai con linh hổ thở phào.     “Cứ vậy nhé, đi ra khỏi cốc thôi!”     Tần Ninh nhìn hai con linh hổ, chậm rãi sải bước mà ra.     Bên ngoài sơn cốc, mấy bên liên hợp lại chờ đợi Tần Ninh.     Nhìn thấy Tần Ninh ung dung bước ra, đám người Tổ Hùng chặn lại ngay lập tức.     “Nhãi con, Cửu Nguyên Ngọc Lộ kia giao ra đây thì ta tha chết cho ngươi!”, Tổ Hùng trầm giọng nói: “Nếu không, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn đâu!”     Lời vừa nói ra, bước chân của Tần Ninh chợt dừng lại, ánh mắt nhìn Tổ Hùng như nhìn một thằng ngu.     “Tổ Hùng, nói mấy lời thừa thãi với hắn làm gì!”, Liễu Xán nhếch mép cười nói: “Thịt luôn là xong!”     “Ngươi chính là Liễu Xán đúng không?”     Tần Ninh nhìn Liễu Xán, cười nói: “Đệ tử của Thiên Tử Đảng quả nhiên toàn một đám ngu xuẩn!”     “Chính ngươi phế đại ca của ta đúng không?”     “Đúng vậy!”     Liễu Xán cười toét miệng nói: “Nghe tiếng kêu gào thảm thiết hắn ta, đến giờ nghĩ lại ta vẫn thấy thoải mái, xương cốt giống như được hít thở vậy”.     “Tần Ninh, cơ thể của đại ca ngươi cũng cứng lắm. Mỗi lần ta phế đi một đạo Linh Hải, đại ca của ngươi chỉ hự một tiếng, mà từ đầu tới cuối không hề kêu gào”.     “Nhưng, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi nếm trải cảm giác đó đâu. Ta sẽ giết chết ngươi luôn cho đỡ phí thời gian”.     Lời này vừa nói ra, trong ánh mắt của Tần Ninh đã hiện lên vẻ phẫn nộ.     “Liễu Xán, ngươi không được chết tử tế đâu!”     “Không chết tử tế thì ngươi tới giết ta đi, đồ vô dụng!”     Liễu Xán bước lên, cảnh giới Linh Hải tầng 9, thể hiện trọn vẹn.     “Lời thỉnh cầu hay ho như thế thì Tần Ninh ta chưa từng từ chối bao giờ!”     Bàn tay vung một cái, Tần Ninh hét lên: “Bắt sống!”     Cảnh tượng này bỗng chốc khiến đám người có mặt ở đây đều sững sờ.     Tần Ninh đang nói chuyện với ai đấy?     Soạt…     Mà đúng lúc này, một bóng hình to lớn lao thẳng tới.     Trong hai con linh hổ, một con hung hăng xông tới, vồ thẳng tới người Liễu Xán.     Đồ quỷ gì đây!     Vẻ mặt của Liễu Xán bỗng chốc khẽ biến sắc.     Hổ Hắc Bạch Sát lại nghe mệnh lệnh của Tần Ninh?     Sao có thể như vậy?     Vừa rồi, hai con hổ Hắc Bạch Sát không nuốt luôn Tần Ninh đã khá lắm rồi. Thế mà bây giờ lại còn nghe lệnh của Tần Ninh?     Sao có thể như thế được!     Bụp…     Liễu Xán gắng sức chống đỡ, bàn tay bỗng nhiên rắc một tiếng gãy đôi.     Linh hổ kia thấy đòn tấn công của mình lại không bắt được loài người yếu ớt trước mặt thì bỗng chốc phát điên.     Lại tấn công một lần nữa, cái đuôi quét ra.     Bốp…     Chiếc đuôi đó đánh trúng vào Liễu Xán.     Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, lúc này, Liễu Xán không ngừng kêu la thảm thiết.     Tần Ninh thì lại chậm rãi đi tới.     “Tình cảnh ngươi vừa nói tới là thế này hả?”     Tần Ninh vung thẳng tay đập xuống.     Bụp…     “A…”     Trong khoảnh khắc, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, vẻ mặt Liễu Xán tái mét.     Bị vỡ một đạo Linh Hải!     “Tần Ninh, ngươi… ngươi dám động tay với ta, Thiên Tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!”     Lúc này, xương cốt toàn thân Liễu Xán đã gãy lìa, không thể bò lên được.     “Nếu ta là ngươi, thì bây giờ sẽ không nói những lời ngu xuẩn như vậy!”     Bàn tay Tần Ninh lại một lần nữa rơi xuống.     “A…”     Tiếng thét thảm thiết lại một lần nữa vang lên, mỗi một chưởng của Tần Ninh lại đánh vỡ một đạo Linh Hải, trong chớp mắt, sắc mặt Liễu Xán đã hoàn toàn méo xệch.     Đau đớn đến tê dại!     “Cảm thấy thế nào?”     Tần Ninh khẽ cười nói.     “Ngươi… ngươi không được chết tử tế đâu, Thiên Tử nhất định sẽ giết ngươi!”     “Yên tâm, hắn ta không tới thì ta cũng sẽ đi tìm hắn ta!”     Tần Ninh thản nhiên nói: “Kẻ thù của ta, hắn ta cũng dám giữ lại. Nếu ngoan ngoãn giao Lăng Thiên ra thì ta sẽ tha cho hắn ta một đường sống, nếu không… kết cục sẽ cũng giống như ngươi đấy!”     Lời vừa nói ra, những người có mặt tại đó bỗng chốc lộ ra vẻ nghi ngờ không thôi.     Tần Ninh, quá ngạo mạn.     Thiên Tử là ai?     Thủ lĩnh của Thiên Tử đảng, linh tử xuất sắc nhất của học viện Thiên Thần, có một không hai.     Chính là đệ tử có thiên phú cao nhất xuất hiện ở học viện Thiên Thần trong mấy trăm năm nay.     So với Thiên Tử, Tần Ninh là cái thá gì?     Nhưng lúc này, nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Liễu Xán, Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng cũng không dám mở miệng.     “Tần Ninh, ta đợi ngươi trên đường đến Hoàng Tuyền để bầu bạn với ta!”     “Vậy ngươi sẽ phải thất vọng đấy!”     Côn đánh chó xuất hiện, một côn đập xuống, phần đầu của Liễu Xán nở hoa.     Tần Ninh lại thở dài một hơi.     Ánh mắt quét một lượt, nhìn thẳng Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng.     Những đệ tử khác có mặt ở đây đã sớm bị dọa ngốc rồi.     “Các ngươi còn không đi, ở lại đây để chịu chết sao?”     Nhìn thấy những đệ tử kia vẫn còn đứng im tại chỗ, lúc này Tần Ninh mới quát lên.     Soạt soạt soạt…     Lúc này, mấy trăm người mới nháo nhác rời đi như chim chạy loạn, biến mất không thấy bóng dáng.     Liễu Thanh Thừa và Tổ Hùng cũng muốn lui, nhưng bọn chúng gần như không có đường lui.     Sao Tần Ninh lại cho chúng đi chứ.     Liễu Thanh Thừa quát lên: “Dựa vào linh hổ thì có bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì ngươi đấu với ta một trận!”    

chapter content