Phong Thần Châu

Chương 443: Thuộc hạ đã cao tuổi...”  




 Lời này nói ra, Thánh Thiên Viêm như rơi xuống hầm băng.  

 

“Phụ hoàng, con trai biết sai rồi!”  

 

Thánh Thiên Viêm lập tức quỳ xuống đất.  

 

Thánh Minh Hoàng lạnh lùng nhìn Thánh Thiên Viêm, nói tiếp: “Ban đầu cho Tần Ninh mượn Thiên Nguyên linh cảnh một chút để đổi lấy việc hắn giúp con thông qua cuộc thí luyện người được chọn, lúc ấy ta còn nghĩ là mình thiệt, nhưng bây giờ phải nói là hoàn toàn kiếm lời ấy chứ”.  

 

“Nếu con còn không biết trân trọng cơ hội này thì ta sẽ đổi cho người khác”.  

 

“Phụ hoàng, nhi thần biết sai!”  

 

Thánh Thiên Viêm vội vàng nói: “Nhi thần nhất định sẽ nghe theo lời dạy bảo của phụ hoàng, nhất định sẽ cung kính nghe theo Tần Ninh”.  

 

Thánh Minh Hoàng im lặng trong chốc lát, rồi nói tiếp: “Lần này, liên minh lấy đế quốc Bắc Minh làm đầu muốn cắn nuốt ba thượng quốc lớn và bốn đế quốc lớn thì cũng sẽ tốn đến hàng năm...”   

 

“Nhi thần hiểu được!”  

 

Thánh Thiên Viêm cung kính nói: “Nhi thần lập tức dẫn quân tinh nhuệ của thượng quốc Thánh Nguyệt ta đi giúp đỡ đế quốc Bắc Minh, à không, thượng quốc Bắc Minh, giúp bọn họ thu phục lãnh thổ của ba thượng quốc lớn kia!”  

 

“Ừ!”  

 

Thánh Minh Hoàng gật đầu.  

 

Thánh Thiên Viêm rời đi, Thẩm Thiên Trầm nhìn Thánh Minh Hoàng, chắp tay nói: “Bệ hạ, Viêm hoàng tử nói cũng không sai, lần này Tần Ninh coi như đã đắc tội cả Xích Vân tông lẫn Thánh Đan các rồi”.  

 

“Lão Thẩm, sao, ngươi cũng không tin tên nhóc đó hả?”  

 

Thánh Minh Hoàng lại nói: “Ngươi đừng quên, đại sư Khương Vinh cực kỳ coi trọng tên nhóc đó, ta nghe nói lão ta còn đưa cả lệnh Thánh Đan cho hắn rồi”.  

 

Lời này nói ra, Thẩm Thiên Trầm hơi sửng sốt.  

 

“Hơn nữa, một người có thể giết chết cả cảnh giới Thiên Võ thì ngươi nghĩ hắn sẽ sợ Xích Vân tông sao?”  

 

“Tên nhóc Thẩm Văn Hiên đó đi theo hắn học đan thuật, chỉ e là tương lai sẽ vô cùng lắm”.  

 

Thẩm Thiên Trầm cũng mỉm cười: “Bệ hạ lại đang cược nữa rồi!”  

 

“Ừ, thân là đế vương thì sao có thể rón rén làm việc được chứ?”, Thánh Minh Hoàng cười khà khà: “Năm xưa, tổ tiên nguyên soái Thánh Huy cũng đánh cược, đi theo cương vương Minh Ung để có thành tựu, và thực tế chứng minh ngài ấy đã đúng!”  

 

“Tổ tiên Thánh Huy cược được thì ta cũng vậy!”  

 

Thánh Minh Hoàng mỉm cười.  

 

Mà ở một góc khác.  

 

Kim Linh Huyên ngồi trên linh thú phi hành, nhìn về phía sau, vẫn còn thấy kinh sợ.  

 

“Điện hạ, chuyện này cứ để như vậy sao?”, một vô địch cảnh giới Thiên Võ không khỏi tức giận hỏi.  

 

 

chapter content