“Mà lúc này chúng đều sợ công tử, cho nên chúng chẳng dám làm gì”.
“Cá lớn nuốt cá bé là đạo lý xưa nay, chuyện này không thể trách công tử, chỉ tiếc cho Hâm Hâm...”
Tần Ninh không nói gì.
Diệp Viên Viên cũng nói: “Mấy ngày nay công tử vẫn chưa từng nghỉ ngơi, hiện giờ công tử đừng vội nghĩ đến những chuyện khác nhé?”
Tần Ninh vẫy tay, hai cô gái bước đến.
Hắn kéo hai cô ngồi cạnh mình, rồi nằm xuống, gối đầu lên đùi hai cô, nhắm mắt lại rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn nhau, cũng không nói gì, chỉ khẽ chỉnh lại tóc của Tần Ninh.
Một giấc ngủ kéo dài ba ngày.
Đến lúc tỉnh lại, Tần Ninh chỉ thấy đầu mình nặng nề.
Thi triển liên tiếp thánh bảo Tứ Linh cùng hơi thở tạo hóa khiến cơ thể hắn đã đạt đến cực hạn.
“Tháng ba...”
Tần Ninh ngồi dậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã chuẩn bị đồ tắm rửa cho hắn.
Tần Ninh thay quần áo rồi lại ngồi trên đỉnh núi.
“Dạo này ta sẽ ở đây tu hành, bảo bọn họ nếu không có chuyện gì thì đừng đến tìm ta!”
Tần Ninh lẩm bẩm: “Các cô cũng ở lại đây tu hành luôn đi!”
“Dạ!”
“Dạ!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xuống núi chuyển lời của Tần Ninh.
Thiên Động Tiên ở lại, còn Thương Hư thì rời đi.
Dù sao đây cũng là đế đô của thượng quốc Cảnh Thiên, nhỡ có ai hành thích thì cũng rắc rối. Thương Hư nghĩ xong thì lập tức đi tìm một số cao thủ ở lại bảo vệ Tần Ninh.
Mặc dù Tần Ninh chưa chắc đã cần bảo vệ.
Thẩm Văn Hiên cũng lên núi theo.
“Sư tôn”.
“Ngươi quỳ xuống!”
Tần Ninh nhìn Thẩm Văn Hiên, bình tĩnh nói.
Thẩm Văn Hiên nhìn thiếu niên nhỏ hơn mình hai tuổi này, cúi người quỳ xuống.
“Đồ nhi xin nghe theo lời dạy bảo của sư phụ!”
Thẩm Văn Hiên vái thật sâu.
“Kể từ nay trở đi, vi sư sẽ ở lại đây tu hành, ngươi cũng vậy. Bắt đầu từ giờ cho đến ba tháng sau, mỗi ngày ngươi luyện chế một lò đan dược, là đan Thiết Phách tứ phẩm!”