Phong Thần Châu

Chương 4607: "Các ngươi xứng sao?"  




 Thế nhưng lần này hắn lại muốn đi ra ngoài gặp?  

 

Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.  

 

Tần Ninh khẽ cười nói: "Thế gia Linh Vũ này cũng có chút quan hệ với ta, sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, bây giờ mới xuất hiện, chắc là tới vì thánh cảnh Vị Ương".  

 

"Có cái gì mà không thể gặp? Thật ra ta rất muốn đi xem một chút".  

 

Tần Ninh đứng dậy, duỗi lưng một cái rồi cười nói: "Đi".  

 

Ba bóng người rời khỏi Thánh Uyên đàm...  

 

Bên trong sơn môn Cửu U Đài.  

 

Sắc mặt U Hồn Thiên lạnh lùng.  

 

Linh Vũ Thanh Phong chắp tay nói: "U đài chủ, thật sự xin lỗi, trẻ con trong tộc đã quen lỗ mãng, là lỗi của ta, thật sự xin lỗi".  

 

"Chỉ là lần này chúng ta thật sự thành tâm đi vào Cửu U Đài, muốn biết thánh cảnh Vị Ương ở nơi nào, vì để diệt khu Ma tộc, tạo phúc cho thánh vực Thiên Hồng".  

 

U Hồn Thiên hừ lạnh một tiếng, cũng không mở miệng.  

 

Linh Vũ Thanh Phong nhìn về phía Linh Vũ Như Tuyết, quát lớn: "Còn không mau tới xin lỗi".  

 

Linh Vũ Như Tuyết không tình nguyện nói: "Vì sao ta phải xin lỗi?"  

 

"Lúc đầu chúng ta tới chính là vì thánh cảnh Vị Ương, đã khách khí nói chuyện với bọn họ, vậy mà bọn họ còn đề cao bản thân, thật sự nghĩ thế gia Linh Vũ chúng ta không bằng năm đó thì đám nhà quê này có thể coi nhẹ sao?"  

 

"Hạ mình đến đây đã là cho bọn họ mặt mũi rồi, thật sự cho rằng mình là bá chủ Thiên Hồng gì đó sao?"  

 

"U Hồn Thiên đúng không?"  

 

Linh Vũ Như Tuyết khẽ nói: "Nói cho ngươi biết, bên trong thế gia Linh Vũ chúng ta có hơn vạn cao nhân Thiên Thánh, Thánh Vương cũng có vài chục người, mà tộc trưởng chúng ta - Linh Vũ Lương còn là Thánh Vương cửu hiền đỉnh cao, ngươi ở trong thế gia Linh Vũ chúng ta cùng lắm chỉ được xem như một vị quản lý bên ngoài mà thôi, kiêu ngạo cái gì?"  

 

Nghe cô ta nói vậy, U Hồn Thiên lại quát: "Đúng là Cửu U Đài của ta không được tính là gì, nhưng cũng không đến lượt ngươi ở chỗ này khoa tay múa chân".  

 

"Nơi này không chào đón các ngươi, mời rời đi".  

 

Linh Vũ Như Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.  

 

Linh Vũ Thanh Phong lại tiếp tục nói: "Ngươi ngậm miệng, nói thêm một câu nữa thì đừng hòng rời khỏi thế gia Linh Vũ một bước".  

 

Sắc mặt Linh Vũ Như Tuyết trắng nhợt.  

 

"Thật sự xin lỗi, cô nhóc không hiểu chuyện, U huynh hãy bỏ qua cho!"  

 

Sắc mặt U Hồn Thiên lạnh như băng, vừa định mở miệng thì một giọng nói đã ung dung vang lên.  

 

"Cô nhóc không hiểu chuyện thì phải làm sao bây giờ? Vậy phải đánh thôi, đánh một trận sẽ nghe lời, từ nãy đến bây giờ ngươi mới chỉ răn dạy mấy câu, ở trong mắt của ta, nó còn chẳng có tác dụng bằng việc tát cho một cái".  

 

Lúc này mọi người đều sững sờ.  

 

Chỉ thấy ba bóng người chậm rãi đi từ đằng xa tới.  

 

Một nam hai nữ.  

 

Chàng trai có vẻ mặt lạnh nhạt, mang theo một chút lười biếng, thế nhưng khí chất tuấn tú tiêu sái kia lại khiến người ta không nhịn được ngước nhìn.  

 

Mà hai cô gái, một người giống như sen băng, một người như là hoa sen, lập tức khiến mọi người ở đây phải ngẩn người.  

 

Linh Vũ Như Tuyết khẽ hỏi: "Ngươi là ai?"  

 

"Không phải vừa rồi ngươi còn gọi ta sao? Bây giờ lại hỏi ta là ai à?"  

 

Tần Ninh!  

 

U Hồn Thiên nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng chắp tay nói: "Thật sự xin lỗi, Tần công tử, quấy rầy ngươi rồi".  

 

Tần Ninh lại cười tiếp: "Không có việc gì, thế gia Linh Vũ sao, ta đã từng nghe nói qua, gặp một lần cũng không sao cả".  

 

Giờ phút này, mấy thanh niên nam nữ sau lưng Linh Vũ Thanh Phong đều đang đánh giá Tần Ninh.  

 

Tuy nói nhìn qua liền cảm thấy rất ấn tượng.  

 

Có chút đẹp trai, cũng có chút tuấn tú, thế nhưng cũng không phải là vẻ đẹp khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy không thể thở nổi.  

 

Nhưng hai cô gái bên cạnh hắn lại có sắc đẹp vừa nhìn một cái đã khiến người ta quên cả thở.  

 

"Ngươi chính là Tần Ninh?"  

 

Linh Vũ Dục đi ra nhìn về phía Tần Ninh, nói.  

 

"Là ta!"  

 

Linh Vũ Dục nghe vậy thì tiếp tục nói: "Chính là người ám sát mấy vị Thánh Vương Huyết Ma, thậm chí là giết hai vị Thánh Hoàng?"  

 

Linh Vũ Như Tuyết lại mở miệng nói: "Cũng chỉ là dựa vào ngoại lực thôi, trăm nghe không bằng một thấy, thấy một lần quả thật khiến người ta phải thất vọng".  

 

Nghe thấy lời này, Tần Ninh cũng là không tức giận.  

 

"Thế gia Linh Vũ tới nơi này làm gì?"  

 

Linh Vũ Thanh Phong cũng khách khí nói: "Tần tông chủ, tại hạ đại diện cho thế gia Linh Vũ đến đây hỏi thăm về thánh cảnh Vị Ương, mấy tiểu bối không hiểu chuyện, xin lỗi".  

 

"Thánh cảnh Vị Ương?"  

 

Tần Ninh cười: "Thánh cảnh Vị Ương có liên quan gì đến các ngươi?"  

 

Nghe hắn nói vậy, mọi người tại đây đều sững sờ.  

 

U Hồn Thiên có chút ngơ ngác.  

 

Linh Vũ Thanh Phong cũng vô cùng ngạc nhiên.  

 

Mấy vị thiên tài của thế gia Linh Vũ kia càng thêm chấn động.  

 

Thế gia Linh Vũ, tám vạn năm trước đã thành lập một phái riêng với thực lực mạnh mẽ, lúc ấy những thế lực bá chủ gì đó đều chẳng đáng là gì trước thế gia Linh Vũ.  

 

Mà năm vạn năm trước, bởi vì một trận chiến với Ma tộc mà các cao thủ mới bị tổn thất hầu như không còn, thế nhưng bây giờ đã khôi phục lại, mặc dù không bằng được năm đó nhưng cũng vượt xa Cửu U Đài.  

 

Tần Ninh nói một câu liên quan gì đến các ngươi ở trước mặt mọi người, không thể nghi ngờ là đã dẫm lên thể diện của thế gia Linh Vũ!  

 

Sắc mặt của Linh Vũ Dục và Linh Vũ Như Tuyết lạnh như băng.  

 

Sắc mặt Linh Vũ Thanh Phong cũng không hề tốt đẹp.  

 

"Tần tông chủ, dù sao thế gia Linh Vũ ta cũng là một phần tử của thánh vực Thiên Hồng, mong Tần tông chủ tôn trọng chút", Linh Vũ Thanh Phong bình tĩnh nói.  

 

"Tôn trọng?"  

 

Tần Ninh lại cười nhạo.  

 

"Các ngươi xứng sao?"  

 

Lúc này Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng đã hiểu ra.