"Ngươi cho rằng ngươi giết mấy tên Ma tộc là không ai cản nổi sao?"
"Đúng đấy, xem thường thế gia Linh Vũ chúng ta, ngươi thì tính là gì?"
"Năm đó thế gia Linh Vũ xưng bá Thiên Hồng, ngươi còn không biết ở nơi nào đâu!"
Nghe được lời nói hống hách của Tần Ninh, mấy thanh niên thế gia Linh Vũ đều tức giận bất bình.
Tần Ninh cười nhạo: "Vì diệt trừ Ma tộc? Có thật thế không?"
Giờ phút này Linh Vũ Thanh Phong lại âm trầm nói: "Tần tông chủ, thế gia Linh Vũ ta vẫn luôn không xuất thế, thế nhưng năm vạn năm trước, Ma tộc làm loạn trong thánh vực Thiên Hồng, thế gia Linh Vũ ta và mấy phe phái khác đã có một trận chiến đẫm máu".
"Cũng bởi vậy nên thế gia Linh Vũ không gượng dậy nổi, năm vạn năm sau mới phát triển được".
"Thế gia Linh Vũ ta có cống hiến rất lớn với thánh vực Thiên Hồng".
Nghe ông ta nói vậy, Tần Ninh lại khẽ nói: "Cống hiến cái khỉ gì, cút sang một bên, nghe mà buồn nôn".
Tần Ninh nói vậy đã hoàn toàn chọc giận đám người thế gia Linh Vũ.
Chỉ là Tần Ninh cũng không thèm để ý, lại cười nhạo: "Tám vạn năm trước, Ngự Thiên Thánh Tôn đột nhiên xuất hiện, áp chế thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động tiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị, truyền nhân Thiên Võ Đạo, lúc ấy năm phe phái đó đều ẩn thế không xuất hiện, trong môn phái có cấp bậc Thánh Tôn, Thánh Hoàng".
"Chỉ là khi đó Ma tộc chưa xuất hiện mà mới chỉ bộc lộ tài năng, đưa ra lời hợp tác với năm phe các ngươi, cho các ngươi rất nhiều thánh bảo để tu hành, các ngươi cũng không thèm để ý đến sự xuất hiện của Ma tộc, thậm chí còn cung cấp che chở để bọn họ từng bước xâm chiếm thánh vực Thiên Hồng, lo làm bản thân mạnh lên".
"Kết quả Ngự Thiên Thánh Tôn nhìn trúng một thanh niên... Ôn Lưu Giang đã phát hiện ra điều này, các ngươi thấy Ôn Lưu Giang biết việc này và chuẩn bị nói cho Ngự Thiên Thánh Tôn nên mới lo lắng Ngự Thiên Thánh Tôn vạch mặt, đối phó với các ngươi, cho nên mới giết Ôn Lưu Giang!"
"Giết người hủy thi diệt tích, tự cho là Ngự Thiên Thánh Tôn sẽ không biết được, kết quả lại bị Ngự Thiên Thánh Tôn biết, đánh đến thánh cảnh của các ngươi".
"Nếu không phải có người khuyên ngăn, năm phe phái các ngươi đã bị hủy diệt rồi".
"Mà lúc đó Ma tộc xuất hiện đều bị Ngự Thiên Thánh Tôn diệt trừ".
"Ngự Thiên Thánh Tôn còn dùng biện pháp ép buộc năm phe phái các ngươi, nếu có Ma tộc xuất hiện, năm phe các ngươi cần phải xung phong đi đầu, lúc này mới có chuyện năm vạn năm trước các ngươi đối phó với Ma tộc, tổn thất nặng nề".
"Còn thật sự cho rằng năm phe các ngươi là vì đại nghĩa nên mới diệt trừ Ma tộc sao? Chỉ là bị ép mà thôi".
"Nếu không phải như thế, tám vạn năm trước, năm phe phái đã sớm hóa thành mây khói, biến mất không thấy rồi".
"Các ngươi còn sống là vì chuộc tội!"
"Mà cho đến ngày nay, thánh cảnh Vị Ương xuất hiện, các ngươi thật sự vì diệt trừ Ma tộc sao?"
"Chỉ là vì năm đó đám Thánh Tôn, thậm chí Thánh Đế đỉnh cao của các ngươi đã chết trong thánh cảnh Vị Ương, bị Ngự Thiên Thánh Tôn phong ấn, các ngươi muốn lấy những gì mà lão tổ của các ngươi để lại".
"Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chính là nói các ngươi đấy!"
Tần Ninh nói liền một mạch.
Trong phút chốc, sắc mặt Linh Vũ Thanh Phong rất khó coi.
Mà đám người Linh Vũ Dục, Linh Vũ Như Tuyết lại vô cùng giận dữ.
Mấy người U Hồn Thiên, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đều ngẩn người ra.
Thế mà còn có chuyện bí mật như vậy!
"Ngươi nói hươu nói vượn!"
"Nếu như không chắc chắn thì cứ về hỏi tộc trưởng bây giờ của thế gia Linh Vũ các ngươi xem có phải như thế hay không đi".
"Bây giờ còn mặt dày đến hỏi vị trí của thánh cảnh Vị Ương".