Phong Thần Châu

Chương 9114: Tần Ninh quả thật đã động lòng.




Tần Ninh cười nói: “Một cái lư dung hợp đạo, văn, lý của thiên địa, lần này, ta nhất định phải lấy được nó, tuyệt đối sẽ không từ bỏ”.  

 

Cửu Anh cười hì hì, nó nói: “Ta còn cần phải đi xem xét tiếp nữa không?”  

 

“Tất nhiên”.  

 

Tần Ninh gật đầu: “Ta bảo ngươi đi quan sát chỗ đó, nếu có thay đổi gì kì lạ, phải cho ta biết ngay lập tức”.  

 

“Được!”  

 

Mà đúng vào lúc này, Khương Thái Vi mặc một bộ váy dài, phô diễn dáng người thướt tha yểu điệu, khí chất của nàng như hoa lan trong sơn cốc, khiến người khác mê say.  

 

Mặc dù che mặt nhưng chỉ riêng cặp mắt kia cũng đủ khiến chúng sinh điên đảo.  

 

Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Tần Ninh, dung nhan của Khương Thái Vi ngày càng trẻ lại, đề phòng Thiên Hỏa Tông, gia tộc họ Chu, hay là gia tộc họ Khương nhận ra Khương Thái Vi nên nàng lấy khăn che mặt.  

 

Khương Thái Vi đi đến bên hồ, ngồi trong mái đình, rót nước pha trà.  

 

“Dạo gần đây, chàng vẫn cứ ở đây mãi, rốt cuộc là chàng đang làm gì vậy?”  

 

Giọng Khương Thái Vi réo rắt.  

 

Tần Ninh tỏ ra thần bí: “Tất nhiên là chuẩn bị sẵn sàng, một cái lư có chứa đạo, văn, lý, chỉ sợ là cả cái tiên giới này cũng chỉ có một cái duy nhất thôi, không thể luyện ra được, đương nhiên là ta phải chuẩn bị cho tốt, không thể để nó chạy mất, càng không thể để người khác cướp đi được”.  

 

Có thể thấy được Tần Ninh rất quan tâm đến việc này.  

 

“Cái lư ẩn chứa đạo, văn và lý ấy là chí bảo chí tôn, xưa nay hiếm gặp”.  

 

Mỗi khi đề cập tới chuyện này, Tần Ninh đều rất hăng hái.  

 

Khương Thái Vi nhớ lại năm xưa, Tần Ninh thân là Hồn Vô Ngân gặp phải chuyện gì cũng không lay động mảy may.  

 

Nhưng mà lần này, Tần Ninh quả thật đã động lòng.  

 

Đối với Cửu Anh mà nói, lần động lòng này của Tần Ninh… nhiều năm qua chưa hề xảy ra chuyện tương tự.  

 

Cái lư ẩn chứa đạo, văn, lý kai nhất định là vật khó lường.  

 

Tần Ninh cười, còn muốn nói thêm gì đó nữa.  

 

Bên ngoài sơn cốc.  

 

Bỗng nhiên có một hơi thở ập đến.  

 

Ngay sau đó, một bóng người ập vào sơn cốc.  

 

“Không được, không được…”, đó là giọng của một nữ đệ tử đang vô cùng hoảng sợ.  

 

Tần Ninh cau mày.  

 

Đúng vào lúc này, nữ tử vọt vào trong sơn cốc, nhìn thấy Khương Thái Vi và Tần Ninh đang ở bên hồ, vội vàng chạy nhanh tới, té ngã trên mặt đất.  

 

Bộ quần áo vốn đã rách nay lại bởi vì bị chân đạp trúng mà bị xé rách thêm một mảng lớn, lộ cả da thịt.  

 

“Cứu mạng, cứu mạng…”, nữ tử ngã nhào trên mặt đất, nhìn về phía Khương Thái Vi và Tần Ninh cầu cứu.  

 

Cùng lúc đó, hai vị trưởng lão của Thiên Hỏa Tông vội vàng chạy tới.  

 

“Ngọc San, ngươi chạy đi đâu vậy, không biết đây là khu vực quan trọng sao?”  

 

chapter content