Chu Nhạc cười lạnh: "Cha ta chính là Chu Hung của Chu tộc, cô nương, chỉ sợ ngươi không biết đúng không?"
"Cút!"
Khương Thái Vi tiếp tục nói.
"Ngươi...”, Chu Nhạc hừ một tiếng nói: "Từ nhỏ đến lớn, bổn công tử nhìn trúng người phụ nữ nào, chưa bao giờ không đạt được hết”.
Cuối cùng Khương Thái Vi cũng không chịu nổi, cong ngón tay bắn ra.
Ầm... Cả người Chu Nhạc thụt lùi mấy chục trượng, lăn xa mười mấy vòng mới rớt xuống đất, mặt mũi đầy máu.
"Ngươi ngươi ngươi...”, "Phiền phức!"
Khương Thái Vi liếc hắn ta một cái, tiếp tục nói: "Nếu còn không cút thì ở lại đây đi!"
Chu Nhạc bị mấy tên tùy tùng đỡ dậy, nổi giận mắng: "Ả đàn bà này, ngươi chờ đấy cho ta!"
Hả?
Vẻ mặt Khương Thái Vi lạnh lẽo, đưa tay ra chộp tới từ xa.
Ầm ầm ầm... Mấy tùy tùng đi theo Chu Nhạc đến đây lập tức ngã lăn xuống đất, miệng phun máu tươi.
"Uy hiếp?"
"Vậy ngươi không cần đi nữa!"
Khương Thái Vi trực tiếp đưa tay ra, thân thể Chu Nhạc bay lên không trăm trượng, sau đó hất tay một cái.
Cả người Chu Nhạc lập tức bay ra khỏi sơn cốc, lăn ra bên ngoài, loạng choạng đứng lên, nhưng sau khi lảo đảo mấy bước đã ngã nhào xuống đất bịch một tiếng.
Chết! Bên trong sơn cốc, hai vị trưởng lão Thiên Tiên thấy một màn này, sắc mặt trắng bệch.
Đậu má! Cha của Chu Nhạc - Chu Hung chính là người quản lý của Chu tộc, Chu Nhạc này ngông cuồng như vậy, không khó nhìn ra từ nhỏ đã được cưng chiều.
Nhưng bây giờ lại chết ở chỗ này.
Tần Ninh cười nói: "Dọn dẹp thi thể đi!"
Hai vị trưởng lão chắp tay, vẻ mặt đau khổ rời đi.
Bên trong sơn cốc, nữ đệ tử đang khóc lóc kia lúc này cũng ngây ra nhìn.
Tần Ninh cười nói: "Ngươi rất thông minh”.
"Chu Nhạc này, mấy ngày nay ở trong Thiên Hỏa Tông chúng ta đã bắt mấy nữ đệ tử, làm hại các nàng..., nhưng vẫn chưa xong, hắn ta còn hại chết mấy vị đồng môn, tông môn không dám đắc tội Chu tộc”.
"Ta cũng bị Chu Nhạc để mắt tới, không biết làm sao nên mới... mới trốn đến chỗ này, cầu xin đại nhân tha cho ta đi!"