Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 07 - Chương 12-2




Hơn sáu tháng phong ba bão táp, trằn trọc khôn nguôi, từ mùa thu năm ngoái đến cuối xuân năm nay.

Chẳng nhớ đã đi qua bao nhiêu con đường, hỏi thăm bao nhiêu người, vượt qua bao nhiêu dãy núi Phù Phong, bao nhiêu hành trình lênh đênh trên Ngạc Hải, bỗng nhiên ngoảnh lại, hắn thấy trên con thuyền Duy Kinh một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc lúc nào cũng ngẩng cao đầu.

Khoảnh khắc đó, mọi cảm xúc đều nghẹn lại, hắn không thể cất lời.

Ông trời ơi, thật đáng thương khi để Vân Ngấn là người đầu tiên gặp được nàng.

Tất cả mọi người đều đang tìm nàng: Nhã Lan Châu dán cáo thị tìm người ở khắp nơi, Chiến Bắc Dã phái đoàn quân tinh nhuệ và thân cận nhất với Mạnh Phù Dao đi tìm nàng, Trưởng Tôn Vô Cực không thấy có tin gì do vẫn chưa trở về. Người thì tìm không thấy, người thì chưa trở về, giữa tình hình biến đổi khôn lường ở Phù Phong có một mạch nước ngầm vì nàng im lặng mà trào dâng.

Vân Ngấn khẽ cười.

Mạnh Phù Dao hỏi: "Có cực khổ lắm không?"

Có, rất cực khổ.

Tuy cực khổ nhưng cảm giác mất đi tung tích của nàng còn ưu sau, phiền muộn hơn rất nhiều.

Bây giờ dù đôi mắt nàng có màu hồng nhưng vẫn rất sáng và tinh anh, cơ thể nàng dù chịu sự đày đọa của biết bao đau khổ nhưng vẫn rạng ngời như ngày nào, Vân Ngấn cảm thấy sự cực khổ của hơn nửa năm trời thật chẳng thấm vào đâu.

Trước mặt nàng đã không còn gian khổ, Vân Ngấn tuyệt đối sẽ không khiến nàng đau khổ. Hắn chưa từng khao khát điều gì trên cuộc đời này, chỉ mong nàng mãi luôn rạng ngời và kiêu hãnh, như một bông hoa mang sắc hương kiêu kì nhất nở trên bùn đất khắc nghiệt nhất.

Vân Ngấn cười, đáp: "Không cực khổ đâu, ta vừa ra khỏi thành đã ngay lập tức tìm thấy nàng, đúng là may mắn."

"Vậy ta là ai?"

"Nàng là Mạnh Phù Dao - nữ đế của Đại Uyển." - Vân Ngấn đáp - "Nàng tới Phù Phong ban đầu định tìm phương pháp nâng cao công lực, sau đó quay lại đảo La Sát tìm báu vật."

"A ra vậy! Ta nhớ ra rồi, đảo La Sát!" - Ánh mắt của Mạnh Phù Dao sáng ngời, nàng nhảy cẫng lên, quát lán: 'Trần Kinh, Trần Kinh, hãy chuẩn bị thật kỹ lưỡng cho ta, ta phải đi đảo La Sát."

Nàng quát một hồi lâu nhưng không có ai trả lời, trong khi đó Diêu Tấn đột nhiên chạy tới hỏi: "Thủ lĩnh, người muốn đi đảo La Sát ư? Haizz, mùa này e rằng không được đâu, thời tiết quá nóng bức, đáy biển có thể cuộn sóng rất nhanh, nhiều

xoáy nước, nhiều bão táp, rất dễ đe dọa đến tính mạng. Hơn nữa, nếu vận khí không tốt sẽ gặp phải Giao long, còn nếu vận khí thật sự xấu sẽ gặp phải Giao vương, khi đó tính mạng không còn là bị đe dọa nữa mà chắc chắn sẽ chết..."

"Ngươi đúng là nhiều chuyện!" - Mạnh Phù Dao nheo mắt nhìn hắn ta: "Làm sao ngươi biết rõ những chuyện đó?"

"Vì tiểu nhân chính là người của đảo La Sát." - Diêu Tấn ngạc nhiên nhìn Mạnh Phù Dao: "Thủ lĩnh, người quên rồi sao?"

"Tại sao ta phải nhớ chuyện đó?" - Mạnh Phù Dao bĩu môi, nàng vừa quay đầu lại đã thấy bọn "bông - bóng có lông" sáng mắt trông theo mình, trong con ngươi màu đen của chúng rõ ràng có viết "Người nhớ ta, người nhất định nhớ ta". Ánh mắt đó vừa hy vọng, vừa trong sáng, cuối cùng nàng cắn rứt lương tâm mà rằng: "Ôi... Nguyên Bảo à..."

Nguyên Bảo đại nhân lập tức làm điệu bộ vui vẻ nhảy múa.

"Ta nhớ người tình của ngươi là Kim Cương mà..."

Nguyên Bảo đại nhân sững người...

Cửu Vĩ nịnh nọt chạy tới, Mạnh Phù Dao rất dị ứng với thứ hay đánh rắm vừa thối lại vừa thơm này, nàng luôn cảm thấy bọn chúng không đáng tin, bèn giơ tay gạt phắt đi:

"Ngươi là thú cưng của Phi Yên đúng không? Tránh xa ta ra!"

Cửu Vĩ ngã nhào...

Hai thú cưng gặp phải trở ngại lồm cồm bò lên bàn, cùng nhìn nhau, đến lần thứ hai cũng thấu hiếu nhau hơn - Ôm đầu khóc khổ sở...

Vân Ngân chần chừ, không biết có nên nói cho Mạnh Phù Dao về Trưởng Tôn Vô Cực hay không, trong lòng của Vân Ngấn khi đó tự nhiên không muốn nhắc đến hắn, dù sao thì trí nhớ của Mạnh Phù Dao hiện giờ vẫn chưa tốt, nói ra không chừng sẽ khiến nàng xót xa, buồn bã. Nhìn nét mặt thản nhiên của nàng, hắn chợt cảm thấy nếu nói ra những tâm sự cá nhân trong lòng trước mặt nàng thì đúng là một việc làm nông cạn.

"Trưởng Tôn Vô Cực đã trở về và lên kế vị rồi." - Vân Ngấn nói sau một lặng im lâu thật lâu: "Phụ vương của Thái tử Vô Cực đã băng hà... cho nên huynh ấy không thể tới tìm nàng."

"Hả?" - Mạnh Phù Dao giật nảy mình: "Cha huynh ấy mất rồi sao? Cha huynh ấy mất thật rồi?"

Vân Ngấn ngạc nhiên nhìn dáng vẻ kích động của Mạnh Phù Dao, chuyện của nàng thì nàng thản nhiên như không, vậy mà phụ hoàng của Trưởng Tôn Vô Cực qua đời nàng cớ sao phải kích động như vậy?

Mạnh Phù Dao bắt gặp ánh mắt của Vân Ngấn, nàng cau mày, ngước mắt lên lẩm bẩm: "Ơ... ta cũng chẳng biết vì sao lại xúc động như vậy, chỉ là nghe được tin ấy ta đột nhiên cảm thấy rất xót xa. Trong ký ức của ta, Trưởng Tôn Vô Cực dường như là một người rất quan trọng, huynh ấy nhất định rất đau lòng..." Nàng nâng tay lên tự trấn áp tình thần, cố kìm nén cảm xúc kỳ lạ đó, mỉm cười bảo Vân Ngấn: "Huynh đi nghỉ đi, ta sẽ trở về phòng tiếp tục suy nghĩ."

Nàng mau chóng trở về phòng, bỗng có cảm giác ánh mắt Vân Ngấn vẫn dõi theo từ đằng sau, bèn quay đầu lại: "Sao thế, còn có chuyện gì ư?"

"Ta..." - Vân Ngấn mất một lúc để suy nghĩ, lựa chọn ngôn từ sau đó mới hỏi: "Nàng không cảm thấy buồn hay tức giận sao?"

"Tức giận?" - Mạnh Phù Dao chỉ vào mũi mình: "Taư?"

Vân Ngấn im lặng không đáp.

Nạng lập tức phì cười: "Ý của huynh là nói tới Trưởng Tôn Vô Cực đúng không? Huynh ấy đã không tới tìm ta ta nhất định phải tức giận sao? Chẳng phải vừa nãy huynh vừa giúp Vô Cực giải thích với ta ư? Phụ hoàng của Vô Cực băng hà, một đất nước không thể một ngày không có vua cho nên huynh ấy đương nhiên phải trở về kế vị, không lẽ bắt người ta bỏ cả một đất nước rồi đi hàng trăm vạn dặm chỉ để tìm một người bạn còn không rõ đang ở đâu? Điều này mới hoang đường."

"Vẫn còn có huynh và các vị huynh đệ khác kia mà." - Mạnh Phù Dao khoanh tay, bình tĩnh ôn nhu: "Mỗi người đều có những trách nhiệm khác nhau, ta không muốn mình trở thành gánh nặng hay trách nhiệm của bất kỳ ai cả. Nếu huynh ấy có thể tới đây ta sẽ rất vui, nhưng nếu huynh ấy không tới ta cũng không có quyền oán trách, bởi vì cuộc đời mỗi người đều cần phải đấu tranh với cô đơn và trách nhiệm quan trọng nhất của mỗi người chính là chịu trách nhiệm vói bản thân mình."

Vân Ngấn nhìn Phù Dao, cảm thấy như chẳng thể nói lại điều gì. Mạnh Phù Dao mở hai cánh tay tạo thành một vòng tròn thật lớn, nàng nói: "Huynh hãy tin ta, ta sẽ sống thật tốt. Đấy huynh xem, dù có gặp phải bao nhiêu chuyện như vậy nhưng ta vẫn là bá vương của biển này đấy thôi...” Nàng ngẩng đầu mỉm cười: "Ta là Mạnh bá vương!"

Sau đó nàng bước đi thoăn thoắt với phong thái mạnh mẽ ôm cả biển trời.

Vân Ngấn đứng lặng trong bóng tối khoang thuyền rất lâu ánh trăng lấp lánh trên mặt nước gợn sóng in lên đôi mắt thoạt sáng thoạt tối của hắn.

Rất lâu sau đó hắn mới khẽ cất lời: "Huynh ấy thật may mắn... huynh ấy thật may mắn."

Từng làn sóng dịu dàng vỗ vào mạn thuyền như một tấm lụa đen bồng bềnh, ở phía hòn đảo đối diện đèn đuốc sáng rực, tất cả hải tặc đều bận rộn sắp xếp đồ đạc, đầu mũi thuyền có một người đang uống rượu với biển khơi, người một ngụm, biển khơi một ngụm.

Vân Ngấn nhẹ nhàng bước tới bên người đó.

Người đó không quay đầu lại, chỉ lặng im, đưa bình rượu ữên tay ra sau, nói: "Trên thuyền không có rượu ngon, thứ này giống như nước tiểu của ngựa, thôi thì uống tạm vậy."

Vân Ngấn im lặng, dường như không thể ngờ một người rất ôn hòa, lịch sự trong ấn tượng của mình lại nói ra những lời thô lỗ, thẳng thắn như vậy.

"Khi ta nhận ra nàng trên biển, đó là câu đầu tiên nàng nói với ta." - Yến Kinh Trần ngoảnh lại, làn da trắng, đôi mắt nhu đang cười: "Đệ nghe câu đó có đúng là khẩu khí của nàng không? Nàng chính là như vậy, dù trong hoàn cảnh nào cũng sẽ như vậy, không bao giờ thay đổi."

Vân Ngấn lại lặng im, tu thêm một hớp rượu, sau đó nhìn vào tư thế của Yến Kinh Trần rõ ràng cũng đang vô thức học theo sự vui vẻ của Mạnh Phù Dao. Vân Ngấn nghĩ đến Yến Kinh Trần tôn quý tao nhã, tiểu hầu gia của ngày trước, so với bây giờ rõ ràng đã thay đổi rất nhiều.

"Có lẽ đệ và những người kia mới đúng." - Yến Kinh Trần cúi mặt xuống: "Mấy người vẫn luôn hiểu rõ nàng ấy hơn ta, cho nên mới xứng đáng ở bên nàng ấy, còn ta... ta sớm đã..."

Vân Ngấn chầm chậm uống thêm một hớp rượu, Yến Kinh Trần cũng thuộc dạng tình cảm sâu nặng, chỉ tiếc lại là người có duyên nhưng không có phận với nàng.

"Cha đã nói với đệ về chuyện nhận tổ quy tông chưa?" - Yến Kinh Trần đột nhiện chuyển sang chuyện khác: "Trước khi đi ta cũng đã nói với cha về chuyện này nên chắc là đệ cũng đã biết?"

Nhắc tới chuyện này Vân Ngấn đột nhiên giận dữ, lạnh lùng cười: "Ngưoi có tư cách gì mà nhắc tới chuyện này? Nhà họ Yến các ngươi có tư cách gì bắt ta về nhận tổ quy tông? Bản thân Yến Xích ở ngoài qua lại với mẹ ta, khi ta sinh ra lại không dám nhận, ông nội ngươi phát hiện ra sợ làm ô nhục huyết thống cao quý nhà các ngươi nên đã chôn sống mẹ ta, vậy mà ông ta vẫn không hé răng nửa lời cứ thế cho qua, ông ta còn là người nữa không? Cả ông nội ngươi nữa, có còn là người không? Ông ta xứng đáng là cha ta ư? Ông ta chỉ xứng là cha ngươi thôi!"

Yến Kinh Trần bất ngờ, mặt mày méo xệch đi, thở nặng nề, "Là cha và ông nội đã có lỗi với mẹ đệ, giờ ông cũng mất rồi, cha thường xuyên nghĩ tới đệ và tưởng đệ không còn nữa nên rất hay than thở, ta cũng vì không chịu nổi nên mới..."

"Ông ngươi đã qua đòi, bây giờ cha ngươi nhớ đến ta thì có thể khiến ta về đó sao? Bao nhiêu năm trước Yến Xích không nói lòi nào, giờ đột nhiên chạy đến Vân gia đòi người, có phải do cha của ông ta đã mất, con trai cũng biến mất nên không còn ai bên cạnh thừa kế gia nghiệp cao quý đó? Bên cạnh ông ta không còn ai nên ngươi không nỡ, còn trước kia khi mẹ ta bị chôn sống sao chẳng có ai không nỡ?"

Sắc mặt của Vân Ngấn còn trắng hơn Yến Kinh Trần, nam từ trước nay vốn không nhiều lời bỗng nổi cơn thịnh nộ, lời nói cũng không bình tĩnh như ngày thường nữa, vừa dữ dội vừa gay gắt, nhưng y không thể không gay gắt, Yến gia còn mặt mũi nào bắt mà bắt y nhận tổ quy tông? Yến gia còn mặt mũi nào tới Vân gia đòi người sau bao nhiêu năm? Từ giây phút y bị mẹ đẩy ra khỏi hố đất, rồi khi quỳ xuống chân Vân Trì xin ông ta chôn cất mẹ mình, bắt đầu từ giây phút đó Yến gia đã chính là kẻ thù của hắn!

Yến Kinh Trần trầm lặng, với những câu chất vấn gay gắt của Vân Ngấn thì không có lời lẽ nào đáp lại là đúng cả.

Mất một lúc lâu, Yến Kinh Trần mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, nghẹn ngào: "Huynh đệ... huynh đệ tốt, ta biết đệ coi thường một vị huynh trưởng như ta, ta biết Yến gia có lỗi với đệ, nhưng ta xin đệ một điều... nếu một ngày đệ trở về thì đừng làm khó cha..."

"Phải là Yến gia các ngươi đừng tới làm khó ta mới đúng!" - Vân Ngấn đập vỡ bình rượu sau đó bỏ đi.

"Huynh đệ" - Một giọng nói gọi với theo từ đằng sau, ai đó đã quỳ xuống.

Vân Ngấn chết lặng.

"Cả đời này có lẽ huynh không thể trở về được nữa..." - Yến Kinh Trần nói bằng giọng run run: "Sau này... sau này... dòng dõi Yến gia cần có người kế thừa..."

Gió biển dữ dội, mặt sàn trên thuyền tỏa ra từng tầng sương mù mờ ảo. Dưới ánh trăng mịt mờ, người đang quỳ trông thấy người bỏ đi đứng lại, người đứng lại ngẩng mặt nhìn trời chẳng nói lời nào mà chỉ lặng im.

Vân Ngấn sau cùng vẫn không chịu quay đầu lại, một lúc sau hắn bước đi thật nhanh.

Còn lại Yến Kinh Trần quỳ rất lâu trên mặt sàn, dần dần co rút người lại, để khuôn mặt chạm xuống mặt sàn ẩm ướt lạnh lẽo.

Màn đêm tĩnh mịch, từng giọt nước mắt lặng lẽ hòa vào nước biển trên mặt sàn mấp mô.