Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 07 - Chương 12-3




Thuyền của hải tặc Duy Kinh dần dần di chuyển tới đảo La Sát. Tuy rằng mùa này nước hạ chưa đúng tầm, nhưng theo như lời Diêu Tấn, nếu thật sự muốn có thu hoạch thì phải tới vào đầu mùa hạ, khi đó nước nâng lên dữ dội thì mới có thể mang bảo bối của cổ quốc ngày trước bị chìm dưới khu vực biển của đảo La Sát lên được, ngoài ra những mùa khác độ sâu của mực nước biển không thể hạ xuống.

Mạnh Phù Dao không mấy quan tâm tới bất kỳ bảo bối nào, nhưng cách nói của Diêu Tấn khiến nàng cảm thấy rất hứng thú - "Di vật của Đại Phong - Một trong Thập cường giả".

Năm đó Đại Phong đánh nhau với sinh vật biển ở Phù Phong, tại đảo La Sát, trong lòng Mạnh Phù Dao có một thứ gì đó trĩu nặng, mặc dù không thể gọi tên, nhưng công pháp của nàng cuối cùng từng bước đều gặp phải trở ngại, rõ ràng sắp phải phá bỏ nhưng lại chẳng biết làm sao vượt qua được từng tầng khó khăn đó, trạng thái này ứ đọng đã từ rất lâu khiến lòng nàng nóng như lửa đốt, trực giác mách bảo nàng rằng di vật của Đại Phong dường như sẽ có ích.

Vân Ngấn đã cho một nhóm người trở về báo tin, dù có thế nào cũng sẽ khiến những người nhiều đêm mất ngủ đi tìm Mạnh Phù Dao tự nhiên yên tâm hơn.

Đội ngũ thuyền của Duy Kinh dừng tại địa phận biên giới đảo La Sát. Đảo La Sát nổi tiếng bởi những con sóng lớn, có nhiều đá ngầm, xoáy nước bốn bề đan xen, những chiếc thuyền chỉ hơi to một chút sẽ không dám đi qua.

Những chiếc thuyền nhỏ được hạ xuống nước, Mạnh Phù Dao, Vân Ngấn, Diêu Tấn cùng trên một chiếc thuyền, Yến Kinh Trần cùng Mã lão gia và một vài hải tặc tinh thông dưới nước trên một chiếc thuyền khác.

Mặt trời rắc xuống những tia nắng ấm áp, mặt biển như dát vàng, khắp nơi lấp lánh. Diêu Tấn đứng trên thuyền suy nghĩ rất lâu, phân chia khu vực và nói: "Có lẽ đều ở đây cả."

Mạnh Phù Dao lẩm bẩm: "Mong là đồ vật Đại Phong đánh rơi đều mắc kẹt dưới đáy biển này, nếu không nước biển luôn chuyển động không ngừng biết đi đâu để tìm?"

"Hy vọng đó rất có khả năng thành hiện thực." - Diêu Tấn chuẩn bị xong đồ lặn, quàng dây thừng lên người buộc chặt, hít thở một cách say mê làn gió biển còn mang theo hơi ẩm và cười: "Chà, cũng lâu rồi không xuống nước, cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi đây!"

Diêu Tấn nhún người, sau đó hòa vào dòng nước không một tiếng động. Ban đầu mọi người còn trông thấy một cái bóng xám mờ mờ trong làn nước xanh biếc, nhưng dần dần không thấy đâu nữa.

Mạnh Phù Dao thả dây thừng xuống, căn cứ vào độ dài dây thừng để ước tính độ sâu của biển, đồng thời phán đoán khi mình ở dưới đó thì có thể duy trì trong bao lâu, Diêu Tấn là người dân tộc Nặc Giao ở đảo La Sát, kỹ năng nín thở lặn dưới nước đã được luyện từ khi còn nhỏ, thời gian có thể ở dưới đáy biển của hắn sẽ dài hơn những người bình thường... Còn về công phu của nàng chắc với độ sâu thấp hơn có lẽ sẽ duy trì được trong nửa giờ.

Diêu Tấn kéo dây thừng cho đến khi sợi dây sắp tuột ra thì mới dừng lại. Mạnh Phù Dao nóng lòng chờ đợi, lâu sau có cảm giác Diêu Tấn sắp nổi lên, đợi một lát, "róc róc" - Diêu Tấn rẽ nước nổi lên, thở dốc: "Rất sâu... dưới đó cũng có rất nhiều thứ... nhưng lại rất bình lặng, không có gì là nguy hiểm cả, tiểu nhân thấy trong miệng một cái hang có chiếc hộp sắt, nhưng lại bị một thanh kiếm đâm xuyên qua và ghim chắc vào tảng đá ngầm, tại hạ không thể rút ra được."

Mạnh Phù Dao "ồ" lên, sau đó nói: "Để ta."

Vân Ngấn kế bên cũng lập tức lên tiếng: "Để ta đi."

Mạnh Phù Dao cười đáp: "Huynh không tình thông dưới nước, ta lại được rèn luyện trên biển một thời gian khá lâu rồi, nói cho huynh biết, võ công trên mặt đất và dưới biển là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, trên mặt đất võ công rất điêu luyện nhưng dưới nước chưa chắc đã có thể trụ vững, huống hồ một người kĩ năng dưới nước còn không tinh thông như huynh. Huynh yên tâm, ta xuống đó rút thanh kiếm và lấy được vật phẩm sẽ lên ngay, không có chuyện gì đâu.

Nàng không đợi Vân Ngấn trả lời đã lặng lẽ nhảy xuống biển, mặt nước bắn tung tóe như khi luyện kim. Vân Ngấn trông theo hành động xuống nước nhanh nhẹn của nàng không biết vì sao trong lòng cảm thấy rất bất an. Thuyền của Yến Kinh Trần cũng ghé sát vào, cả hai huynh đệ cùng nhìn về một hướng, sau đó đều tản đi.

Mạnh Phù Dao lặn xuống dưới biển.

Biển sâu tĩnh lặng như một thế giới yên tĩnh hoàn toàn khác, ban đầu còn có thể trông thấy ánh nắng xuyên qua làn nước, nhưng dần dần chỉ còn là màu nước biển xanh trong, màu sắc biến đổi huyền ảo, càng xuống sâu càng tối như bị cơn ác mộng đè lên. Khi có một vệt sáng màu trắng xuyên qua Mạnh Phù Dao biết mình đã xuống tói đáy biển, vì dưới đáy biển có ánh sáng.

Những đàn cá bơi lội xung quanh, rực rỡ các màu bạc, đỏ, hồng, xanh, một vài con cá sà vào mặt khiến nàng hơi buồn buồn, trên những tảng đá ngầm màu xám đen là những dải san hô lấp lánh hồng trắng, hồng đậm như sừng hươu, cành liễu đang vẫy chào, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi.

Đây là đáy biển tĩnh lặng và đẹp đẽ hư ảo vô cùng, nhưng Mạnh Phù Dao chẳng có lòng nào thưởng thức, cũng thưởng thức không nổi, trong mắt nàng chỉ có một đường viền màu đỏ vừa đậm vừa nhạt.

Ánh mắt nàng nhanh chóng bắt gặp một cửa hang với toàn màu xanh và kích thước không lớn lắm, ở đó có cắm một thanh kiếm dài, dưới thanh kiếm quả nhiên có một chiếc hộp.

Mạnh Phù Dao mừng rỡ, lập tức qua đó rút thanh kiếm, trong lúc nàng bơi về phía cửa hang không biết vì sao trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ, chỉ thấy rằng cửa hang này rất cổ quái, trong đầu cũng thoáng hiện ra một cửa hang khác, trên cửa hang đó có mọc những bông hoa ngũ sắc, nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra hai cửa hang này có liên quan gì đến nhau, nàng né cửa hang trong vô thức sau đó rút thanh kiếm ra.

Thanh kiếm đâm khá sâu, có thể tưởng tượng ra uy lực vô tận của Đại Phong khi phóng thanh kiếm này xuống nước nhiều năm trước, những tại sao hắn ta không tiếp tục xuống dưới để lấy chiếc hộp? Đó là điều mà Mạnh Phù Dao vô cùng thắc mắc.

Mặt đất phía dưới đột nhiên rung chuyển.

Chỉ với một hành động như vậy thì đó chắc là một thế lực to lớn!

Nước biển lăn tăn như một nồi nước sôi, khắp nơi đá ngầm, xoáy nước, cỏ cây cùng lúc chuyển động dữ dội, bong bóng nổi lềnh bềnh, những con cá chuồn hoảng loạn tẩu thoát, còn rất nhiều loài cá khác không thể xác định nổi phương hướng đâm vào Mạnh Phù Dao với sức mạnh kinh hoàng. Lúc đó, Mạnh Phù Dao cảm thấy phía sau phát sáng như thể hai ngọn đèn thám hiểm đột nhiên rọi tới, nàng quay đầu lại, liền trông thấy "cửa hang" khi nãy đen sì và xung quanh đầy rong biển bỗng phát ra một thứ ánh sáng mạnh màu xanh biếc.

Hai luồng ánh sáng mạnh như nhau, Mạnh Phù Dao lần đầu tiên trông thấy đã tưởng là bảo bối dưới biển, nhìn tiếp sẽ thấy đầu óc quay cuồng, đó rõ ràng là một đôi mắt!

Nhưng phía dưới chân nàng - một nơi rộng mấy chục mét vuông đều rung chuyển, cùng với sự rơi rụng của những sinh vật cận kề là sống lưng màu xanh xám dần lộ ra, nó nhỏ và giống như một cái sống tàu lớn, nó là một động vật biển khổng lồ!

Mạnh Phù Dao lo lắng, vì nó quá lớn nên trong khoảng thời gian ngắn nàng không thể ra khỏi phạm vi của nó được, xem ra bản thân da thịt rạn dày cũng không phát huy nổi tác dụng của thanh kiếm nhỏ này. Nàng mau chóng giật sợi dây thừng để người phía trên kéo mình lên, nhưng không ngờ con vật này tuy to lớn nhưng vô cùng nhanh nhẹn và linh hoạt, Mạnh Phù Dao quay ngoắt lại chưa kịp trông thấy động tác của nó thì sợi dây thừng đã đứt.

Mạnh Phù Dao ngay lập tức ôm chiếc hộp vào lòng, dùng hết sức lực để nổi lên, nhưng cho dù nàng có bơi nhanh thế nào cũng không địch nổi với con vật sinh ra đã dài vượt trội, nó chỉ cần nhích nhẹ một chút đã bằng nàng đạp một hồi lâu, nàng vừa bơi được vài mét đã nghe thấy tiếng gào rú khiến cho đá ngầm khắp nơi nứt vỡ tan tành, tiếp sau đó là những đợt sóng dữ dội, một vòng xoáy với lực hút rất lớn đã hút nàng vào từ phía sau.

Cuồng lưu chảy xiết, người nàng nổi trôi xoay mòng mòng như cọng rơm, nước biển cuộn tròn, vẩn đục, trắng xóa, phản chiếu bóng đen to lớn đang tiến lại gần từ phía sau, trong nhãn cầu xanh biếc là một hàm răng sắc nhọn đang há hốc chờ cắn nát con mồi.

Mạnh Phù Dao đột nhiên dựng đứng thanh kiếm!

"Keng".

Thanh kiếm chọc thẳng vào giữa răng cửa của con vật khổng lồ!

Con vật khổng lồ gầm thét, dùng hết sức khép miệng lại nhằm bẻ gãy thanh kiếm, thanh kiếm dưới sức mạnh ghê gớm cũng dần dần uốn cong nhưng không gãy. Mạnh Phù Dao đã dồn hết sức mình vào đó, đừng ai nghĩ có thể dễ dàng bẻ gãy được.

Mạnh Phù Dao gấp rút nắm lấy thanh kiếm không để mình bị xoáy nước cuốn theo vào dạ dày con vật khổng lò, thân hình nhỏ bé của nàng nếu vào bụng con vật kia chắc sẽ nhảy múa tung bay như một lá cờ màu đen, từ bốn phía các dòng nước cuộn trào khiến Mạnh Phù Dao không tài nào mở được mắt, nàng đành nhắm chặt mắt lại, bình tĩnh sờ vào "Thí Thiên", nàng phải ở lại đây giải quyết cho xong con vật này.

Phía sau đột nhiên như có vật gì chuyển dời, như một tấm sắt gạt ngang ra, hướng đến chỗ Mạnh Phù Dao, nàng nhường một bước, "Thí Thiên" trong tay liền lóe sáng nhưng chỉ cắt đứt được một miếng thịt xám đen còn con vật đó hình như vốn đã không còn nguyên vẹn.

Mạnh Phù Dao trong giây lát bỗng nhận ra, nàng nhớ ra nhiều năm trước có con vật làm loạn dưới biển được cho là đã bị Đại Phong giết chết, bấy giờ Đại Phong dường như đã sức cùng lực kiệt không thể tiếp tục truy đuổi và giết chết nó được nữa nên đành bỏ đi.

Năm đó, Đại Phong dụ nó ra chỗ nước nông nhưng không giết được nó, ngày hôm nay nàng đã ở dưới nước vật lộn mất bao nhiêu lâu rồi, chưa kể sức nước còn khiến sức lực của nàng hao mòn rất nhiều, nếu cứ tiếp tục chờ đợi có thể sẽ trở thành bữa ăn trưa của nó, chỉ cần nàng ngạt thở là mất mạng ngay!

Không thể tiếp tục ở lại đây!

Nàng giơ tay mặc kệ "Thí Thiên" có đâm loạn xạ vào đâu hay vào cái gì đi chăng nữa, dưới làn nước xanh và bong bóng trắng là lớp sương mù máu không ngừng cuộn trào từng cơn từng cơn khiến người ta không thể nhìn được rõ sự vật, toàn thân nàng bị vây bọc bởi sóng nước màu đỏ điên cuồng nhưng khuôn mặt không hề biến sắc, nàng chỉ biết có chém, chém và chém.

Con vật khổng lồ kia vẫn không ngừng gầm thét, lăn lộn, trong phút chốc Mạnh Phù Dao giống như một chiếc lá rụng bị người ta dồn sức ném lên rất cao đến mức hoa mắt chóng mặt, nhưng nàng lập tức lợi dụng lực đó để nâng cả thân người bay lên!

Chỉ cần ngoi lên mặt nước là có thể bảo toàn tính mạng!

Thế nhưng đau nàng bỗng đau nhói sau khoảng thời gian rất lâu không còn tái phát, dường như cú va chạm lúc nãy đã vô tình va vào vết thương cũ, khiến cho đầu nàng khó khăn lắm mới trấn tĩnh được lại trở nên rối bời, cái đau đó như đao kiếm sắc nhọn khoét sâu vào trong não, đau đến tột cùng.

Cả người mềm yếu mất kiểm soát, trước mắt nàng chỉ toàn một màu đen, nước biển xanh đục dồn ép, tất cả đều như chiếc bóng di chuyển ngang dọc tựa thoi đưa.

Nàng ngã xuống, rơi vào miệng con vật khổng lồ.

Trong giây phút đó, trên mặt biển và dưới đáy biển đều có những bóng đen đang nhanh chóng lao tới.