Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 24: ĐỦ MỌI TÂM TƯ




Phía trên là giao tranh, phía dưới u hồn bao vây, nàng ở giữa muốn tránh cũng không được.

Mạnh Phù Dao nhắm mắt, "Thiên Cân Trụy(*)" tăng tốc lao xuống.

(*) Thiên Cân Trụy là phương pháp võ công làm cơ thể trở nên nặng, rắn chắc.

So với một kiếm xuyên tim, nàng thà chọn rơi xuống bùn. Dù đã định sẽ phải chết, nàng cũng muốn đấu tranh đến cùng. Cho dù có phải chết khó coi hơn, song chỉ cần được sống thêm một khắc, nàng cũng không hề do dự.

Nàng không chỉ sống vì bản thân mình, mà còn vì biết bao người mà nàng quan tâm và những người quan tâm nàng.

Một trận mưa máu, dũng mãnh tranh đấu nhất thời không còn là sự lựa chọn cuối cùng của nàng nữa.

Tiếng gió vù vù, hình ảnh xung quanh bay loạn, sau lưng nàng là u hồn Đức Vương đang mở rộng cái miệng đầy máu không lưỡi nghênh đón.

Đột nhiên bên hông bị kéo lại, cơ thể nàng ngừng rơi, không chìm xuống vũng bùn đen đầy xương và tanh thối như nàng tưởng tượng mà vẫn lơ lửng giữa không trung như trước.

Mạnh Phù Dao trợn tròn mắt, nhìn thấy một cơn gió màu đỏ đen đan xen nhau đang gào rít lao xuống.

Cơn gió kia rất nhanh rất mãnh liệt, khiến tóc Mạnh Phù Dao bay tán loạn, mắt nàng không mở được. Cơn gió kia lao tới trước mắt, đến hơi thở cũng trở nên tắc nghẽn.

Cơn gió hai màu đỏ đen kia hướng thẳng về phía nàng, đến gần sát nàng cũng không dừng lại, ánh hào quang đỏ đậm trong tay lóe lên, "bốp" một tiếng.

Người này dùng một chiêu kiếm chém tan u hồn Đức Vương đang giương nanh múa vuốt xung quanh nàng.

Cho dù ngươi là ai, cho dù ngươi là u hồn lợi hại thế nào, chỉ cần ngươi dám động vào một sợi tóc của Mạnh Phù Dao, phải giết!

Mạnh Phù Dao thở dài, đang định đưa tay ra kéo hắn, cơ thể đột nhiên bị người ta kéo bay lên, đồng thời, một bóng trắng từ sườn núi lao thẳng xuống trước mặt nàng.

Khác với bóng đen mạnh mẽ như ccm gió lốc, khí thế kinh người khi nãy, bóng trắng này nhanh mà nhẹ, hành động linh hoạt, giống như một thanh đoản kiếm vừa sắc bén vừa trơn tru, phù hợp nhất với người dùng lực, với cách thức giảm thiểu tối đa sự ma sát của không khí, trong nháy mắt vẽ ra một trang văn chương trôi chảy.

Như một mũi tên bay xuống xé tan mảnh lụa đenm "xẹt” một tiếng. Chỉ trong khoảnh khắc đó, nam tử diễm lệ với đôi mắt lưu ly, môi thắm sắc đào liền không tiếng động xuất hiện trước mắt Mạnh Phù Dao, khuỷu tay kề sát một thanh trường kiếm sáng loáng. Một đường kiếm "phịch phịch" chém đứt giữa không trung bay ra vô số mảnh kiếm vụn sáng loáng như những cánh hoa son trà rơi xuống, tung bay trong làn sương xám đen.

Phương thức dùng kiếm độc nhất, thân hình uyển chuyển bay múa.

Đôi mắt Mạnh Phù Dao ươn ướt.

Người đó lao đến phía trước, đưa tay ra, người bên dưới thì đưa tay đỡ lên, hai đại cao thủ trong nháy mắt phối hợp chặt chẽ, ném Mạnh Phù Dao đang định mở miệng nhào lên trên.

Cái ném này khiến Mạnh Phù Dao bay qua làn sương xám đến vô biên vô tận, nhìn thấy ánh sáng phía trên. Nhưng sao nàng có thể để mặc họ, đến giữa không trung liền xoay người muốn lao xuống, bất thình lình một cánh tay từ trên thò xuống, nắm lấy cổ tay nàng kéo lại.

Mạnh Phù Dao rơi "bịch" xuống đất, nàng bỗng thấy cảm giác chân chạm đất thật tuyệt vời. Giây tiếp theo nàng trợn tròn mắt, ngây người nói: "Vân Ngấn, Diêu Tấn, Thiết Thành, sao mọi người vào đây cả rồi..."

Ba người đó liếc nàng mà không nói gì, xem ra giận đây. Nàng cũng bó tay, tự biết mình đuối lý, lại không có tâm trạng dỗ ngọt, cũng buồn bực đứng đó, nghĩ một lát rồi nói: "Hay để ta xuống, thứ đó rất khó chơi."

"Đừng đi." Vân Ngấn ngăn nàng lại, "Chiến huynh có cách phá trận, cô đi sẽ làm bọn họ phân tâm."

"Hả?" Mạnh Phù Dao nhếch mày.

"Chiến huynh nói sư phụ huynh ấy năm đó đã rảnh rỗi đến mức xông qua hai trận đầu của tứ cảnh, đã biết then chốt để phá Cửu U trận." Vân Ngấn nói, "Tuy rằng hiện giờ uy lực trận này lớn hơn, nhiều hiểm nguy hơn, nhưng cách đó chắc vẫn áp dụng được."

"Cách gì?" Mạnh Phù Dao giật mình nghĩ đến trận Cửu U ma quỷ có thể sai khiến những u hồn mà người vào trận từng giết trong đời. Những u hồn đó giết không hết mà cũng không chết được, người vào hận cho dù không chết vì mê loạn thần trí cũng sẽ chết mệt vì chém giết không ngừng không nghỉ. Làm sao có thể phá được?

Hai vị Hoàng đế đó hình như còn giết người nhiều hơn nàng? Nàng còn mệt sắp chết rồi, sao họ có thể vượt qua được?

Những linh hồn đó nếu không chết sẽ không ngừng phải không?

Nghĩ như vậy, trong đầu nàng chợt sáng, mơ hồ có một suy nghĩ xẹt qua, nhưng cũng lại biến mất nhanh như một tia chớp, dường như không thể bắt kịp.

Cũng bởi vì suy nghĩ kia đến quá nhanh, ý thức của nàng đã tự động ngăn lại.

Tim Mạnh Phù Dao đập thình thịch, phía trước lóe lên một bóng trắng, Tông Việt bay lên, áo trắng bó sát người hắn cũng bị rách mấy chỗ, kiếm trận bên dưới quả thực uy lực vô cùng, cho dù là thiên hạ đệ nhất sát thủ, danh gia kiếm thuật Tông Việt cũng không tránh khỏi bị thương.

"Sao huvnh lại lên rồi?” Mạnh Phù Dao ngây ra nhìn hắn, còn chưa kịp hỏi Chiến Bắc Dã ra sao đã thấy mặt đất phía dưới chấn động mà vừa nãy nàng còn cảm thấy yên tâm đang biến đổi, vách đá lởm chởm dần dần xuất hiện, mà mùi tanh thối từ vũng bùn sục sôi lại đến.

Bọn họ còn đang ở cửa tử, vẫn chưa phá được trận đại trận Cửu U quay vòng, chỉ cần chưa phá được thì sẽ vĩnh viễn không ngừng quay!

Mạnh Phù Dao biến sắc nhảy lên nhìn, dưới vách núi, một bóng dáng đen như lá cờ ngược gió, tung ra rồi cuộn vào bắn thẳng lên trên, bên dưới là vô số u hồn đang vùng vẫy, kẻ thì rơi đầu, kẻ thì gãy tay, kẻ thì máu chảy đầy ngực, kẻ thì xương cốt toàn thân vỡ vụn,... Những u hồn khuyết tật, điêu tàn xiêu vẹo, đang kêu gào khóc thét điên cuồng hướng về phía Chiến Bắc Dã.

Thân hình Chiến Bắc Dã đương giữa không trung không thể tránh được, sắp bị các u hồn vây chặt.

Nàng vừa định lao xương hắn đã hét lớn:

"Muốn ta chết, được!"

Kiếm quang đỏ sậm vung ngang một nhát, như ánh bình minh bừng lên. Trong ánh bình minh, sắc máu còn diễm lệ hơn kiếm khí bắn tung ra một cách mãnh liệt, tạo nên một dải cầu vồng giữa làn sương mù xám đen.

Dải cầu vồng chưa tan, Tông Việt vung tay áo lên, một ánh trắng bay ra, sáng bừng trong làn sương mù.

Lá cờ trắng lay động trong gió, nhuộm màu đỏ tươi. Dưới lá cờ, một bóng đen máu phun tung tóe đang rơi xuống.

Tiếng thét kinh hãi của Mạnh Phù Dao dường như bị nghẹn lại trong cổ họng.

Trong phút chốc đầu nàng là một khoảng trống rỗng, nàng chỉ biết bế tắc đứng đó. Nàng tới bên sườn đá, lũ u hồn nhìn thấy bóng đen rơi xuống lập tức vui cười gào rít xông lên tranh nhau, tay xé miệng cắn chen chúc thành một đống. Có tên không cướp được, chen đến mức rơi cả đầu, bay cả chân, long cả mắt... Mặt bùn đen cuồn cuộn huyên náo, lũ u hồn cuối cùng cũng hoàn thành được ước nguyện, từng tên dần chìm xuống, ẩn giữa dòng U Minh vô cùng vô tận.

Mặt bùn đen trở lại sự tĩnh lặng, mặt đất cũng dần ngừng chấn động. Lúc u hồn cuối cùng chìm sâu dưới bùn đen, xung quanh vang lên một tiếng nổ lớn.

Cơ thể Mạnh Phù Dao đang đứng trên mặt đất bằng phẳng cũng chấn động, chợt thấy xung quanh bừng sáng, hơi thở bỗng lạnh toát, nàng lại nhìn xuống thì thấy màn tuyết trắng xóa, vách núi hai bên cao ngút, xung quanh là tiếng gió thổi tuyết gào, sơn cốc lúc nãy phút chốc hiện ra.

Trận thứ nhất, Cửu U, đã được phá.