Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 25




Trận phá rồi, Mạnh Phù Dao xụi lơ trên mặt đất không chút vui mừng, cố gắng đứng dậy gào to: “Chiến Bắc Dã... Chiến Bắc Dã..."

Nàng kêu gào hết sức, thanh âm vang vọng trong sơn cốc hoang vắng, đập vào vách núi, cả sơn cốc chỉ toàn là: "Chiến Bắc Dã... Chiến Bắc Dã... Chiến Bắc Dã..."

Xung quanh không ai trả lời, Tông Việt và Vân Ngấn đứng bên lẳng lặng nhìn nàng. Không khí yên tĩnh như bị đóng băng, khắp dãy núi và sơn cốc không một tiếng động, dường như màn thảm kịch u hồn khi nãy trong Cửu U trận chưa từng xảy ra.

Mạnh Phù Dao bàng hoàng ngồi đó, trong lòng trống rỗng, suy nghĩ đi suy nghĩ lại màn lúc nãy, một lúc lâu san đột nhiên nhảy dựng lên, mắng to: "Chiến Bắc Dã, cút ra đây cho ta! Huynh còn không ra đây, đời này ta không quen huynh nữa."

Đột nhiên có tiếng cười ha ha vang lên.

Sau đó là âm thanh nồng ấm mà sang sảng: "Ây dà, đúng là nhỏ mọn."

Mạnh Phù Dao không thèm quay đầu liền tung một quyền, tức giận: "Đồ khốn! Dọa người ta cũng không đã mức như vậy chứ!"

Người kia đưa tay tiếp một quyền của nàng, trở bàn tay nắm chặt lại không chịu buông. Mạnh Phù Dao muốn giãy cũng không được, sau một trận sức tàn lực kiệt, nàng đâu còn sức để lôi lôi kéo kéo với Chiến Bắc Dã, nhíu lông mày tức giận nói: "Buông ra!"

Bàn tay ấm áp nắm chặt tay nàng dừng một chút, nhẹ nhàng vỗ vỗ những ngón tay mảnh khảnh trong tay, cuối cùng buông ra. Mạnh Phù Dao quay đầu lại, trợn mắt nhìn.

Sau lưng nàng, giữa màn tuyết trắng xóa, nam tử anh tuấn mặc đồ đen khoác áo choàng dỏ, mày đậm mắt sâu, đôi mắt kiên định vững chắc như sắt, ánh mắt long lanh bừng sáng. Hắn nhìn nàng thật sâu, không nhượng bộ cũng không có ý xin lỗi nói: "Phù Dao, ta chỉ muốn... nhìn dáng vẻ nàng đau lòng vì ta thêm chút nữa."

Ta muốn nhìn dáng vẻ nàng lo lắng, đau lòng vì ta, nhìn nàng nhíu mày vì ta, sốt ruột vì ta, ánh mắt tràn ngập lo âu vì ta.

Ta biết... có lẽ cả đời chỉ có một lần này thôi. Vì vậy dù biết không nên để nàng lo lắng, nhưng vẫn ích kỉ muốn kéo dài khoảnh khắc đó, muốn nhớ kĩ hơn ánh mắt nàng lúc này, bù đắp cho những năm tháng sau này.

Ta muốn hồi tưởng lại những ngày thế này để nói với chính mình, trái tim nàng, mãi mãi có vị trí dành cho ta.

Mạnh Phù Dao trầm mặc, ngẩng mặt lên, tránh ánh mắt nóng bỏng của Chiến Bắc Dã.

Nam tử dũng cảm và mãnh liệt này.

Vị Hoàng đế Đại Hãn nóng như lửa này.

Lần đầu gặp nhau trong rừng rậm Thái Uyên, Bây giờ lại kề vai sát cánh trong tứ cảnh Thương Khung, có lẽ đây cũng là lần gặp nhau cuối cùng trong đời, nàng biết, hắn cũng biết. Đến lúc này, những vui cười tức giận ra vẻ gì đó, cũng không thể che giấu được sự thê lương từ sâu trong ánh mắt mỗi người.

Nàng cười miễn cưỡng, chuyển chủ đề: "Sao huynh biết phá trận này? Lại còn diễn như thật vậy nữa."

"Muốn phá khóa phải tìm người cầm khóa", Chiến Bắc Dã cười nói: "U hồn chi trận, chấp niệm của họ không phải là muốn báo thù sao? Vậy thì chết cho bọn họ xem, họ được toại nguyện rồi thì phẫn nộ cũng tan, trận pháp ắt tự phá. Năm đó sư phụ ta xông trận, cả đời sư phụ giết bao nhiêu là người, bị đám u hồn đó quấn lấy đến mức không thể chịu được nữa. Trong lúc tức giận nghĩ rằng, nếu bị lũ u hồn này quấn chết thì thật mất mặt, liền thu đao cứa cổ mình, kết quả là phát hiện mình vừa cứa cổ thì lũ khốn kia đều lui xuống, mới biết hóa ra phá trận như vậy?

Nàng phì cười: “Ồ? Lôi Động đại nhân từng phá trận này, sao không nghe ai đồn trên giang hồ nhỉ?”

"Sư phụ ta đương nhiên không thể cứa cổ mình thật, cái khó ló cái khôn, liền giết con gà mang theo định nướng ăn, làm thủ thuật che mắt." Chiến Bắc Dã lanh lảnh, "Chuyện này kể ra cũng thật khó nghe, sư phụ ta sợ cả đời bị sỉ nhục nên chưa từng nói ra bên ngoài."

Hắn vừa nói chuyện vừa cười vang, muốn dùng tiếng cười của mình phá vỡ sự u buồn lúc này, phá tan vẻ bí ẩn trên gương mặt trước nay luôn diễm lệ rực rỡ. Nhưng con đường mông lung phía trước và những vết máu vẫn đè nặng tâm trí nàng, dù nàng đã cố ra vẻ tươi vui một chút, nhưng ý cười vẫn nhạt như hoa bay giữa trời.

Dần dần Chiến Bắc Dã cũng không cười được nữa, hắn không nói gì, thở dài xoay người sang chỗ khác.

Ánh mắt Mạnh Phù Dao chậm rãi chuyển qua Tông Việt và Vân Ngấn, không thể nói nàng không vui khi gặp họ, nhưng trong sự vui sướng kia vẫn có chút bất lực.

Hai người kia đều im lặng, một người khoanh tay đứng một người khoanh chân ngồi, một người bóng dáng đơn côi, một người ánh mắt phiêu lãng xa xa nơi hư không. Ánh mắt bọn họ đều không ở trên người nàng mà bỗng nhiên lại bao lấy nàng.

Chân trời góc biển, chỉ ở bên cạnh nàng.

Cho dù nàng vùng vẫy nơi mặt nước ba ngàn hay rơi vào địa ngục nghìn trượng, cho dù là lúc nào và ở đâu, những nam từ cao cao tại thượng đó đều không vì thân thế thay đổi, không bị quyền lực mê muội, vẫn luôn ở bên cạnh nàng.

Những người... yêu nàng.

Cả đời không muốn dính dáng vướng mắc, song lại nợ ân tình suốt đời không thể trả hết, từng nét từng nét khắc ghi trong tim, đã định bọn họ phải triều đả không thành(*).

(*) Triều đả không thành: lấy ý từ câu “Triều đả không thành tịch mịch hồi” có nghĩa là “Ngọn thủy triều đập vào thành trống rồi rút lui lặng lẽ”, trích trong bài “Kim Lăng ngũ đề - Thạch Đầu thành” của thi hào Lưu Vũ Tích thời Đường.

Suy nghĩ của nàng đã sớm khắc cốt ghi tâm, viết rõ trong ánh mắt, không cần ngôn từ rõ ràng.

Giây phút trầm mặc này thật bi thương, Mạnh Phù Dao quay đầu lại, lặng lẽ lôi Nguyên Bảo đại nhân ra, nhìn nó mà nước mắt lặng lẽ kết thành băng nơi khóe mắt.

Nguyên Bảo đại nhân đang ưỡn căng cái bụng, màu lông ảm đạm, toàn thân không chút hơi ấm, dường như chỉ còn thoi thóp hơi thở cuối cùng.

Mạnh Phù Dao trừng mắt, nhìn chằm chằm Nguyên Bảo đại nhân, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt kết thành băng.

"Chuột mập... chuột... đừng mà..." Nàng nâng Nguyên Bảo đại nhân lên thì thào: "Đừng... Đừng... Đừng chết..."

Nước mắt như băng châu rơi xuống, cục lông ảm đạm đột nhiên có tiếng động.

Dán sát Nguyên Bảo đại nhân lên mặt, cảm giác lạnh lẽo cưng cứng trên gò má, Mạnh Phù Dao cầu xin: "Mi dậy đi, mi dậy đi, không phải mi tất giỏi mắng ta sao? Không phải mi thích kích động ta sao? Dậy đi, dậy đi mà, sau này min muốn mắng ta muốn kích động ta thế nào cũng được…”

Nước mắt lã chã tuôn rơi xuống gốc áo màu tuyết, Tông Việt bước qua, ánh mắt Phù Dao liền sáng lên, như nhìn thấy hi vọng, quay đầu kéo vạt áo hắn: "Tông Việt, Tông Việt, huynh là thần y thiên hạ, cứu Nguyên Bảo đi, cứu Nguyên Bảo đi...."

Ánh mắt Tông Việt dừng lại trên ngón tay nàng, lại chậm rãi liếc nhìn Nguyên Bảo đại nhân, thản nhiên nói: Ta không phải chủ nó."

Mạnh Phù Dao ngẩn ngơ nhìn hắn, lúc sau mới buông tay, Tông Việt lại kéo tay nàng nói: "Nàng cắt đứt ngón tay ư? Nhân lúc trận pháp kia còn chưa khởi động, ta nghĩ cách nối cho nàng."

"Thôi bỏ đi." Mạnh Phù Dao rút tay lại, thản nhiên nói, "Đứt thì cũng đứt rồi, thế gian này, có bao nhiêu thứ đứt rồi có thể nối lại? Sao ta phải là ngoại lệ?"

Nàng nói rất thờ ơ, ánh mắt trống rỗng, Tông Việt nhìn ánh mắt đó liền chấn động, định nói gì đó thì nghe tiếng Chiến Bắc Dã gằn: "Ai?"

Cùng lúc Chiến Bắc Dã phất tay áo, tuyết trên mặt đất bay lên tạo thành một trận cuồng phong, sương tuyết đan xen ùn ùn kéo đến, lao thẳng về một hướng.

Với công lực của hắn, trừ Trường Thanh Điện chủ, thì phải mười cao thủ đến mới ngăn cản được, thế mà một bóng đen nho nhỏ chợt lóe lên, xuyên qua khe hở giữa chưởng lực của hắn, lao thẳng về phía Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao quay đầu, vừa nhìn rõ thứ kia thì ánh mắt bèn sáng rực, nói: "Hắc Trân Châu!"

Hắc Trân Châu vốn không để ý đến nàng, lao thẳng lên người Nguyên Bảo đại nhân, không nói hai lời ôm Nguyên Bảo mà khóc.

"Hu hu hu hu hu…"

“Hic hic hic... .hu hu...."

"Hức hức hức... .hu hu… hic hic hic…."

Mạnh Phù Dao lúc đầu còn áy náy nghe nó khóc, nghe mãi nghe mãi cũng bực. Nó đang khóc buồn hay đang khóc tang vậy, nghe như đại ma chuyên khóc thuê vậy, có phải muốn khóc thành bài ca cuộc đời Nguyên Bảo từ lúc sinh ra đến bây giờ không vậy?

Thấy nó có vẻ vẫn còn nuớc mắt tầm tã, Mạnh Phù Dao không thể chịu được nữa, vung tay tát thật mạnh.

"Ngươi đến để khóc hay để cứu nó? Đến để khóc thì cút được rồi, đến để cứu thì nhanh lên!"

Hắc Trân Châu chịu một tát mới nhớ ra mình đến đây làm gì, vội vàng vùi Nguyên Bảo đại nhân vào đất tuyết bên cạnh.

Mạnh Phù Dao không biết nó muốn làm gì, đưa tay ra muốn cản, Hắc Trân Châu căm hận nhổ một bãi nước miếng, thuận chân giẫm lên tay nàng, gần đây nó béo lên rồi, phải gấp đôi Nguyên Bảo, ngón tay nàng như muốn bẹp dí.

Tông Việt ở bên cạnh ngăn nàng nói: "Loại thần thú này nếu đã đồng mạch tương sinh, ắt có cách cứu mạng chỉ bọn chúng mới biết. Hắc Trân Châu nếu đã cảm nhận được rồi vội vàng qua đây thì nàng cứ mặc nó đi."

Mạnh Phù Dao chỉ đành buông tay, nhìn Hắc Trân Châu to béo kéo Nguyên Bảo đại nhân phút chốc gầy đi rất nhiều, hổn hà hổn hển vùi xuống một cái hố tuyết, nhìn như một đại nương cao lớn thô kệch vác về một nam nhân gầy nhỏ… Lầm tưởng đấy khiến miệng nàng giật giật, nghĩ bụng không phải chứ, không cẩu huyết đến mức vậy chứ?

Nhưng lại nghĩ lại, cho dù như thế thì sao? Nếu thiên hạ chỉ có hai thần thú Trường Thanh này, số phận đã định chúng phải ở bên nhau, chỉ cần Hắc Trân Châu có thể cứu được Nguyên Bảo, nàng không ngại làm bà mối...

Tâm trạng thoải mái đôi chút, nàng lại nghe thấy Tông Việt hỏi mình: "Lần này chịu đưa ngón tay đứt kia ra rồi chứ?"

Mạnh Phù Dao lôi ngón tay ra, Tông Việt nhìn nhìn rồi tán thưởng: "Cũng biết dùng băng tuyết để làm đông lại, cũng may, vẫn kịp." Hắn ngẫm nghĩ lại khó xử nói: "Nàng lấy ra kịp, nhưng bên người ta lại không có hoa mạn đà la....”

Mạnh Phù Dao bình tĩnh nói: "Không sao."

Đời này chịu bao vết thương chịu bao khổ sở, không có ma dược để nối ngón tay đứt thì sao? Chỉ là nỗi đau thể xác, sao có thể so được với nỗi đau trong tim? Sao có thể so được với khoảnh khắc gục ngã trên mặt tuyết nhuốm máu trong sơn cốc lúc trước, đau thương đến mức không thể thốt lên lời?

Nếu không phải sợ mất một đốt ngón tay ảnh hưởng đến việc động thủ sau này, nối được hay không cũng quan trọng đến thế.

Thứ quan trọng nhất trong lòng nàng, đang ở phía trước.