Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 26




Tông Việt cầm lấy ngón tay nàng run run, hơi thở Chiến Bắc Dã ở sau cũng gấp hơn, Vân Ngấn lặng lẽ quay đầu đi. Kim Cương trên vai hắn một chân đứng thẳng, lông vàng hướng lên trời, mắt nhắm mắt mở nhìn Mạnh Phù Dao, lúc sau nói: "Được! Từ giờ trở đi "ông" bội phục ngươi!"

Tông Việt lấy túi thuốc của mình ra, châm lửa hơ đống dụng cụ khử trùng. Chiến Bắc Dã và Vân Ngấn đều quay lưng đi. Người phía trước im lặng một lúc lâu, hung hăng đánh một quyền khiến vụn tuyết bay khắp nơi, cũng không biết đang phẫn nộ chuyện gì.

Không khí vô cùng trầm tĩnh, mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng tuyết bay, tiếng vang rất nhỏ của dao kim, nghe thấy tiếng tay Tông Việt lục tìm dụng cụ, nghe thấy hoi thở căng thẳng mà nhân nại... Hơi thở đó không phải của Phù Dao đang được phẫu thuật nối ngón tay mà không có ma dược, mà là của Chiến Bắc Dã và Vân Ngấn.

Rõ ràng người chịu đau không phải mình, họ lại hi vọng mình có thể thay thế, chứ không phải nhìn thấy nàng đau đớn và tái nhợt, không phải nhìn thấy nụ cười bình tĩnh nhẫn nại không thay đổi của nàng.

Bọn họ quay lưng lại, dỏng tai lên, cố nghe những âm thanh dưới động tuyết, thà dồn hết sức chú ý nghe trộm Hắc Trân Châu và Nguyên Bảo đại nhân, để ngăn nỗi đau mãnh liệt trào dâng trong lòng còn hơn.

Cây kim sắc nhọn đâm thấu xương cốt, dây thần kinh ở mười đầu ngón tay nối liền với tim, đau đến tận lục phủ ngũ tạng. Không như một đao một kiếm xuyên thân, chỉ đau đớn trong khoảnh khắc đó, nỗi đau kiểu này dai dẳng, triền miên, cứ nghĩ nó đã dừng nhưng thực ra lại âm thầm gặm nhấm, cũng như… một tình yêu bất ngờ nảy sinh.

Cuối cùng Mạnh Phù Dao rơm rớm nước mắt, ánh mắt long lanh sâu trong đôi mít đen phản chiếu sắc màu đỏ tươi trên nền tuyết.

Giọt nước mắt đó không phải vì nỗi đau thấu xương thấu cốt này, mà vì những cuộc gặp gỡ bi ai mà đẹp đẽ trong cuộc đời.

Nàng phải ghi nhớ nỗi đau thiêu đốt tâm can này, nhớ đã từng có một người, cũng từng vì nàng mà đau như vậy, thậm chí có lẽ, bắt đầu từ giây phút gặp nàng là khởi nguồn nỗi đau miên man bất tận.

Trừ Mạnh Phù Dao ra, Tông Việt là người bình tĩnh nhất, vị trí của hắn khiến hắn không thể không giữ bình tĩnh, nhung không biết từ lúc nào, trong thời tiết cực hàn này, người dù cố nắng nóng cũng không bao giờ đổ mồ hôi như hắn lại mồ hôi đầy đầu, từng giọt thánh thót rơi, đến nửa đường bị gió lạnh thổi thành băng châu, rơi xuống nền tuyết từng hạt từng hạt.

Giây phút này, hắn ghen tị với Chiến Bắc Dã và Vân Ngấn biết bao, sao người giỏi y thuật không phải bọn họ mà lại là hắn? Như vậy hắn có thể quay người đi, nghe trộm tiếng chuột trong một góc.

Cuộc phẫu thuật đơn giản nhất mà cũng gian nan nhất cuộc đời.

Hắn nâng ngón tay tàn khuyết kia giống như nâng trái tim mình, xâu kim... luồn chỉ... vết thương đỏ thẫm màu máu tươi... máu trong tim ai... vết thương trong tim ai...

Phía trước bỗng tối sầm.

Giây phút đó cả bốn người đều đau đến hoa mắt.

Nhưng sau giây phút tối sầm kia cũng không còn ánh sáng nữa, ánh mặt trời dần tắt. Không phải tối đen toàn bộ, cũng không phải bức màn đen bị hất lên một chút rồi rũ xuống, mà giống như chìm vào biển nước đục ngầu được ánh mặt trời chiếu rọi. Theo sự di chuyển của ánh nắng, ánh sáng cũng từng chút nhạt dần đi, giống như bị ai rút mất từng chút một, phút chốc tầm mắt trở nên trống rỗng mà hỗn độn.

Trong hỗn độn, tiếng gió bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng vang lên!

Tiếng gió!

Tiếng gió từ mặt đất nổi lên, lan tỏa khắp nơi, dày đặc như mưa.

Tiếng gió đó không biết đến từ đâu, giống như bỗng dưng đến từ trong không khí, phút chốc như mưa sao rơi xuống, bao trùm cả khoảng không gian nhỏ bé này.

Dường như tất cả mọi người đều cùng lúc chuyển động.

Đều lao về phía Mạnh Phù Dao đang ngồi.

Tuy không nhìn thấy nhưng ai cũng nhớ rõ vị trí nàng ngồi, mà giây phút lao đi kia, ai cũng cảm thấy, dường như trước mặt bỗng xuất hiện một bức tường.

Một bức tường lặng lẽ mọc lên, chia không gian thành vô số khoảng nhỏ.

Mà bọn họ đều bị chặn bởi những bức tường này, tiếng gió kia vẫn cuồn cuộn không ngừng lan ra khắp nơi, khi gặp các bức tường xung quanh liền bị hất ngược ra, bởi vì không ngừng va chạm nên đường bay của chúng cũng trở nên thiên biến vạn hóa không có quy tắc, càng khó tìm quy luật để tránh.

Bọn họ đều gầm lên, muốn xông qua những hàng rào vô hình này, xông qua khoảng tối như trời sập này, nhưng thân bọn họ di chuyển càng nhanh, tiếng gió lưu động lại nhanh hơn, công kích mãnh liệt hơn. Bọn họ ở trong đó vật lộn cố gắng vùng vẫy thoát ra, không những không thể phá vỡ bức tường vô hình kia mà còn không thể thoát khỏi tiếng gió réo rắt như giòi bọ len lỏi trong xương cốt.

Chiến Bắc Dã hung hăng đâm vào bức tường vô hình kia, gọi lớn: "Phù Dao... Phù Dao...", trường kiếm đỏ sậm rút ra, ánh cầu vồng lóe lên, nhưng chỉ trong nháy mắt bị bóng tối vô cùng vô tận nuốt chửng. Hai tay hắn cầm kiếm mạnh mẽ chém thẳng lên trên, đến không khí cũng như bị nứt toạc, trong tích tắc bức tường kia dường như cũng bị phân ra. Chiến Bắc Dã mừng rỡ muốn xông qua, nhưng chỉ trong phút chốc cũng như bóng tối chôn vùi kiếm quang rực rỡ của hắn, bức tường vô hình kia lại lặng lẽ dựng lên trước mặt hắn, đâm vào có thể bị vỡ đầu chảy máu.

Vân Ngấn không nói một câu nào, liếm môi rồi rút kiếm ra, trường kiếm màu xanh lóe lên gạt những tiếng gió kia, muốn nhảy qua những bức tường vô hình kia, nhưng lại phí công vô ích. Vân Ngấn là người trầm tính, tuy lo lắng nhưng vẫn điềm tĩnh. Song con vật trên vai lại trời sinh huyên nảo ồn ào, Kim Cương đại gia nhảy cẫng trên vai Vân Ngấn, lông vàng dựng ngược, vừa cố gắng tránh những tiếng gió kia vừa gào lên: "Cứu ông đây"! Cứu ông đây"! "Ông đây" sợ tối!"

Kim Cương bay loạn xung quanh, khí lưu chuyển động theo nhịp cánh vỗ khiến những tiếng gió kia đến càng gấp hơn, Vân Ngấn khó lòng phòng bị, xoay người chém ngang một kiếm, Kim Cương đại gia cứng đơ người rồi hạ xuống… yên tĩnh rồi.

Thiết Thành múa trường thương vù vù, hắn là người cứng rắn như đá, đứng yên rồi sẽ không di chuyển, vì vậy tiếng gió xung quanh hắn không mãnh liệt. Rút lại thanh trường thương bị hắn múa đến quay cuồng, Thiết Thành lớn tiếng hô: "Chủ từ... người ở đâu..."

Diêu Tấn là người có võ công yếu nhất trong mấy người họ, nhưng khinh công lại không hề thua kém một ai. Sự huấn luyện từ nhỏ của tộc Nặc Giao đã khiến cơ thể hắn linh hoạt như cá, hành động của hắn không hùng hổ mạnh mẽ như Chiến Bắc Dã hay Mạnh Phù Dao nên tiếng gió xung quanh hắn cũng không mãnh liệt. Song Diêu Tấn ít khi đánh nhau vì rất lười, dứt khoái nằm sấp xuống mặt đất, nằm xuống rồi thấy tiếng gió xung quanh ngừng lại, ngây ra một lúc liền gào lớn: "Chủ tử! Nằm sấp xuống, đừng động là được..."

Lúc này nếu như có vị thần nào nhìn xuống sẽ thấy một cảnh tượng rất lạ, mấy người trong một không gian nhỏ bé, nhìn có vẻ rất gần nhau nhưng lại không thể nhìn thấy hay tiếp xúc với nhau. Từng người đều bị vây hãm bởi những bức chắn trong suốt trong khung cảnh u ám, tựa như lạc vào mê cung. Mỗi người trong từng căn phòng đang cố thoát ra, có lúc dường như họ gần nhau trong gang tắc, ngón tay đưa qua là có thể chạm nhau, nhưng lại không vượt qua được, người trong mỗi căn phòng đều đang chiến đấu hỗn loạn.

Chỉ có một căn phòng là im lặng.

Tông Việt và Mạnh Phù Dao.

Khoảnh khắc sắc trời tối sầm, Tông Việt và Mạnh Phù Dao đều đang ngồi, trong trạng thái không tiện nghênh chiến nhất vốn dĩ đã có mấy người Chiến Bắc Dã ở bên bảo vệ, họ cũng không sợ bị tấn công. Không ngờ trận pháp này lại kinh động không chút dấu hiệu, ngăn cách mọi người với nhau, đợi đến lúc trực giác Mạnh Phù Dao mách bảo thì đã chậm một bước.

Tiếng gió gấp gáp, nhằm thẳng vào mặt mà đến.

Tông Việt bỗng đưa tay ấn nàng xuống. Sau đó hắn nghiêng người chắn cho nàng.

Tiếng gió bay qua, theo hướng sau lưng Tông Việt xông thẳng vào Mạnh Phù Dao, nếu hắn bay thẳng lên có thể tránh được, nhưng hắn lại chỉ xê dịch một chút thân mình, để che chắn cho Mạnh Phù Dao, đến dao kim trong tay cũng đặt xuống.

Tiếng gió ngừng lại, trong hỗn độn dường như nghe thấy tiếng vang leng keng, thân mình Tống Việt khẽ chấn động.

Mạnh Phù Dao ngay lập tức cảnh giác hỏi: "Huynh bị thương à?"

"Không." Tông Việt trả lời rất ngắn gọn, thậm chí còn có chút mỉa mai: "Ta đâu phải là nàng, động tí là đứt tay chảy máu."

Mạnh Phù Dao nghe câu nói châm biếm của hắn, mỉm cười bất đắc dĩ, hai người đều không động đậy, trận âm thanh gió đầu tiên đã qua cũng không quay lại, trừ khoảng tối u ám, nhất thời cũng không thấy có gì đặc biệt, nàng toan đứng dậy, Tông Việt lại bảo: "Đừng động đậy, để ta khâu xong đã."

Phù Dao nhíu mày, nghĩ bụng, không nhìn thấy gì hết thì khâu kiểu gì? Phẫu thuật ngón tay cần sự tinh tế, đến khoa học hiện đai cũng phải mượn máy móc thao tác, cho dù Tông Việt được xưng là tuyệt thế thần y, mắt tinh như chim ưng, ngón tay linh hoạt điêu luyện, nhưng có thể khâu nó lại đã rất giỏi rồi, tối tăm thế này còn có thể làm gì nữa chứ?

Nghĩ như vậy, đột nhiên nàng cảm thấy, tuy rằng không thấy gì hết nhưng hương thuốc trên người Tông Việt hình như nồng đậm hơn, theo lý mà nói hiện giờ hắn đã là chí tôn một nước, không cần tự mình thi triển y thuật nữa, sao hương thuốc lại nồng hơn?

Tông Việt ở bên cạnh nắm chặt lấy ngón tay nàng, động tác tay vẫn như thế, ổn định nhanh nhẹn, như thể nhìn thấy mọi thứ, Mạnh Phù Dao kinh ngạc hỏi: "Huynh nhìn thấy sao?"

Hắn không thèm trả lời câu hỏi này của nàng.

Xung quanh tối mịt, trong bóng tối trùng trùng nguy hiểm, người đó chuyên tâm mà tỉ mỉ nối ngón tay cho nàng.

Trong bóng tối, nàng nghe được hơi thở bình ổn kéo dài cũng như động tác của hắn, sự bình tĩnh khiến người ta an tâm. Mạnh Phù Dao lẳng lặng nghe, bỗng cảm thấy ấm áp điềm nhiên giữa con đường phong ba bão táp này.

Nhưng có thứ chất lỏng gì đó rơi từng giọt từng giọt xuống, ướt hết cả tay nàng.