Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 42




Ánh sáng của khói giống như màu của sóng, tự di chuyển rồi sáng lên. Có điều, đống lửa đó không phải do củi đốt mà nên, mà do một chiếc ủng bị đốt.

Chiến Bắc Dã ngồi bên cạnh đống lửa, khuôn mặt tiều tụy, chỉ mặc áo trong.

Trên người hắn chỉ còn lại một chiếc ủng, hắn nhẹ nhàng đặt sang một bên, chuẩn bị dùng nó để đốt luôn. Ai biết Mạnh Phù Dao lúc nào mới xuất hiện chứ? Để có thể duy trì ngọn lửa này, để Mạnh Phù Dao không bị bóng đen bức ép, tất cả những đồ vật có thể đốt đều đã đốt hết rồi. Cuối cùng, hắn bắt đầu đốt cái túi đốt dây buộc tóc, đốt tất cả những thứ đem theo bên mình có thể đốt, cả y phục cũng từng lớp từng lớp được cởi ra, cho vào đống lửa. Thiên Vực tuy là ảo ảnh, nhưng nếu dừng lại lại là mùa đông ở cung Minh Tuyền, mà mọi vật đều là thật.

Khí hậu mùa đông ở Đại Hãn không dễ chịu chút nào, Chiến Bắc Dã gần như cũng đã cởi hết y phục rồi. Từng đợt gió lạnh cứ rít lên, buổi tối, có lúc mệt quá không chịu được nữa, hắn ngủ thiếp đi, nhưng nếu không phải là bị đông cứng mà tỉnh dậy, thì cũng là bị giấc mơ đống lửa kia bị dập cháy mà tỉnh. Mấy ngày nay, Chiến Bắc Dã gần như không thể ngủ ngon giấc được, hắn gầy yếu đi rất nhiều.

Phía sau người có âm thanh đổ vỡ nhẹ. Chiến Bắc Dã quay đầu, nhìn thấy Nguyên Bảo đại nhân đang lôi vật gì đó đến, là một chiếc lá nhỏ. Cũng không biết con chuột này đã chạy bao xa rồi mói có thể tìm được chiếc lá này. Chiến Bắc Dã nhận một cách rất trân trọng, rồi xoa xoa đầu nó.

Chiến Bắc Dã cẩn thận cho chiếc lá kia vào một nửa của chiếc ủng bị rách. Hiện giờ, cho dù có là một mẩu lá thôi cũng tốt rồi, ai biết lúc nào đống lửa này sẽ tàn chứ? Có thể chiếu sáng cho Mạnh Phù Dao được một lúc, cho dù có là một giây thôi, cũng tốt lắm rồi.

Hắn cẩn thận nhận chiếc lá cây giống như là nhận con dấu bằng ngọc vậy, để xuống dưới đôi chân trần của mình đễ có thể giữ ấm được cho nó một chút.

Hoàng đế Đại Hãn ngồi trên ngai vàng mà nhìn cả thiên hạ, cuộc đời này cho dù có chịu bao nhiêu năm truy sát cái chết cận kề cũng luôn rực rỡ gấm lụa, đàng hoàng đĩnh đạc, cho dù thế nào cũng chưa từng khốn đốn. Thế nhưng, hắn không cảm thấy khổ cực gì. Vì Mạnh Phù Dao, dù là có chịu bao nhiêu khổ cực, hắn cũng cam lòng.

Hắn chỉ lo nàng không cho hắn cơ hội để vì nàng mà chịu khổ thôi.

Nguyên Bảo đại nhân lặng yên ngồi trên người Chiến Bắc Dã, nhìn theo hướng cái đỉnh nung - nơi Mạnh Phù Dao đang ở đó. Nhưng cái đỉnh đã đóng lại, bọn họ có làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể chui vào trong được. Ai cũng lo cho nàng ở bên trong bị luyện thành đơn dược, nhưng lại không biết có cách nào vào nên đành phải kiên nhẫn ở bên ngoài chờ đợi. Chiến Bắc Dã nhìn thấy cái lỗ ở phía dưới cái đỉnh, ngày nào hắn cũng nhằm cái lỗ đó để đốt lửa, mong có được một chút khói lửa, có thể nói với Mạnh Phù Dao đang ở bên trong là hắn vẫn đang ở ngoài, luôn ở bên ngoài đợi nàng.

Ánh mắt của Chiến Bắc Dã lướt ra sau cái đỉnh. Phía sau cải đỉnh chính là núi Trường Thanh phủ đầy tuyết. Chính vào lúc Mạnh Phù Dao mê man rơi xuống trong luồng sáng chói kia, một tiếng động lớn vang lên rồi những đỉnh núi phủ tuyết liên tiếp của dãy núi Trường Thanh hiện ra, khi ấy Chiến Bắc Dã biết, chỉ cần hắn vượt qua được cái đỉnh này thì chắc chắn có thể rời khỏi Thiên Vực quỷ quái này, có thể vượt qua được sự trôi nhanh của thời gian mà tiếp tục cuộc đời thanh xuân, trai trẻ của mình. Nhưng hắn đã không làm như thế.

Chiến Bắc Dã lựa chọn ở lại nơi đây một bước cũng không rời cái đỉnh nung này, đem tất cả những vật có thể đốt bên cạnh mình đốt hết, làm như vậy chỉ nhằm một mục đích duy nhất là đem đến cho Mạnh Phù Dao đang chìm trong bóng tối một chút tia sáng, một chút hơi ấm để nàng còn giữ được hi vọng không ngừng cố gắng, mãi mãi không được tuyệt vọng.

Chiến Bắc Dã ngẩng đầu lên, nhìn theo cái đỉnh cổ màu xanh nhạt, ánh mắt sâu đen như gỗ mun, dường như muốn xuyên qua cái đỉnh đao thương không thể đâm thủng kia, rơi xuống bên cạnh Mạnh Phù Dao đang ở trong đỉnh.

Phù Dao!

Ta nguyện ý dùng cả cuộc đời mình để cùng nàng già đi.

Trời đất dần dần tối lại, ngay đến cả đống lửa nhỏ kia cũng vậy, ngọn lửa cũng từ từ tàn đi, chiếc ủng cũng đã cháy hết rồi.

Chiến Bắc Dã thở dài, buồn rầu nhìn xung quanh. Thật sự hắn không còn tìm được bất cứ vật nào có thể đốt được

nữa, hắn do dự nhìn bản thân một cách e ngại... Cái đó, không thể đốt cả cái quần đang mặc được?

Trân trọng cả chiếc lá cuối cùng, Chiến Bắc Dã giữ nó trong tay một lúc lâu, tuyệt vọng mà thở dài, rồi cho chiếc lá vào đống lửa.

Chiếc lá vừa rơi xuống đống lửa. Ngọn lửa từ từ sáng lên, bốn bề bỗng tỏa sáng, phát ra một âm thanh rất to.

Chiến Bắc Dã tưởng rằng chiếc lá đó là một loại thuốc nổ, vứt vào trong lửa có thể nổ lớn!

Trước mắt hắn, cái đỉnh nung lúc nào cũng đóng kín mít mấy ngày nay bỗng liền chuyển sang màu trắng, giống như là bị nướng lên vậy!

Bốn phía của cái đỉnh nứt vỡ tan tành, những mảnh vỡ to nhỏ không giống nhau, chất liệu cũng không rõ, một màu xanh dương nhạt bay trong không trung như sao rơi, khiến cung điện Minh Tuyền trong tưởng tượng của Chiến Bắc Dã trở thành một đống đổ nát. Chiến Bắc Dã không hề quan tâm đến nỗi đau này, hắn chỉ từ từ ngẩng đầu lên, tìm kiếm nữ tử đang run rẩy trong đống đổ nát đó.

Nữ tử đó tóc dài, áo ngoài của nàng bay bay trong gió, phong thái bay nhẹ nhàng uyển chuyển như cánh hoa. Trong sự nhẹ nhàng phảng phất cả nét cao quý, tôn nghiêm. Ánh trăng sáng làm hiện lên rõ nét những đường nét trên cơ thể nàng. Một gương mặt thanh tú đi kèm với vóc dáng uyển chuyển, giống như một vầng trăng sáng đang di chuyển.

Lúc nàng quay mặt lại, thấy rõ ràng vẫn là dung mạo đó, Chiến Bắc Dã liền cảm thấy vui sướng tột cùng, cả trời đất như nở hoa, lấp lánh một bông hoa sen tuyệt thế.

Nàng quay đầu, nhìn thấy Chiến Bắc Dã lập tức lộ ra ánh mắt vui mừng ấm áp.

Ánh mắt của nàng ấm áp như thế khiến Chiến Bắc Dã vừa rồi còn có chút ngượng ngùng giờ đã bình tĩnh lại... ánh mắt đó thật sự không có ở ai khác ngoài Mạnh Phù Dao. Mà sự thật có thể chứng minh, bất luận Mạnh Phù Dao có thay hình đổi dạng như thế nào, nàng vẫn là Mạnh Phù Dao xinh đẹp, ẩm áp và tràn đầy năng lượng.

Mạnh Phù Dao từ trong không trung bay xuống, giẫm chân lên một mảnh đỉnh nung đã vỡ, rồi đi về phía Chiến Bắc Dã. Lúc tiến đến gần hắn, nàng mới phát hiện ra, hai hàng lông mày hắn đã đỡ chau lại hơn, sắc mặt cũng tươi tắn hơn. Dù dung mạo không thay đổi, nhưng thần thái lại thêm phần tôn quý, hòa nhã hơn. Chiến Bắc Dã nhìn Mạnh Phù Dao đắm đuối, chỉ cảm thấy nàng của lúc này chính là Mạnh Phù Dao mà cũng không phải Mạnh Phù Dao. Nhưng trái tim hắn biết rõ, từ giờ trở đi, Mạnh Phù Dao, thực sự sẽ không còn là Mạnh Phù Dao của hắn nữa rồi.

Chiến Bắc Dã ngẩng cao đầu, ánh mắt thâm trầm sâu đen của hắn dường như có thể cắt đứt được khoảng cách trời đất, trong chốc lát đã có thể vượt qua được núi đồi mà không để lại tiếng động nào. Từ nay trở đi, cuộc đời Mạnh Phù Dao sẽ tươi mơi hơn, còn hắn, Chiến Bắc Dã sẽ vẫn lưu lạc trong chốn nhân gian này, năm tháng trôi đi vẫn mãi là một lữ khách cô đơn.

Nhưng cũng không sao cả, dù sao hắn đã có thể chứng kiến được khoảnh khắc đẹp nhất của Mạnh Phù Dao, cùng nàng vượt qua những đoạn đường khó khăn, nguy hiểm nhất. Trong cuộc đời của nàng còn có dấu ấn sâu đậm về hăn, kí ức đã qua của nàng có hắn, vĩnh viễn.

Chiến Bắc Dã nhìn Mạnh Phù Dao, nở nụ cười hồn hậu nhưng vẫn tươi sáng đáp lại ánh mắt ấm áp của nàng.

Tiếp đó, Chiến Bắc Dã chuyến tầm nhìn xuống mái tóc của nàng, những sợi tóc trắng, còn có một vài vết nhăn... thời gian đã trôi đi nhanh đến thế sao? Nàng còn mọc cả tóc trắng rồi, vậy còn ta thì sao?

Hắn không muốn đi xem bản thân mình ra sao, tù giờ trở đi, cho dù có già hay trẻ, tóc xanh hay đã bạc, cũng không có ý nghĩa gì với hắn cả.

"Chúng ta đi thôi." Chiến Bắc Dã đứng dậy, hướng giọng nói về phía Mạnh Phù Dao, không hề nhắc tới sự khó khăn, sự chờ đợi bao lâu nay của hắn dành cho nàng, cũng không nói về việc hắn đã duy trì đống lửa kia khó khăn như thế nào, còn cả việc đã trải qua cái đói, cái rét ra sao, thậm chí Chiến Bắc Dã còn không hề nhớ đến quần áo của mình đã không còn nữa. Hắn chỉ biết tiến về phía Mạnh Phù Dao, nắm tay nàng rồi cùng đi.

Nàng nhìn Chiến Bắc Dã rồi lại hướng ánh mắt đến đống lửa, nàng chợt hiểu ra rốt cuộc trong suốt thời gian nàng ở trong đỉnh nung, hắn đã làm những gì, ánh mắt của nàng trở nên ấm áp, dịu dàng hơn. Mạnh Phù Dao nói: "Huynh có lạnh lắm không?"

Chiến Bắc Dã lúc này mới nhớ đến tình cảnh hiện tại của mình. Hắn buông tay Mạnh Phù Dao ra, đỏ mặt ngượng ngùng. Mạnh Phù Dao thật hiếm khi có thể nhìn thấy Chiến Bắc Dã đỏ mặt. Nàng không nhịn được mà phì cười, quay mặt đi hướng khác.

Ồ... nàng không nhìn thấy gì hết, không hề nhìn thấy cơ thể cường tráng cùng bả vai rộng dài của hắn, cũng không hề nhìn thấy phần cơ bắp rắn chắc, đôi vai rộng to đẹp của hắn...

"Không biết bên ngoài như thế nào rồi." Trong lúc ngượng ngùng Mạnh Phù Dao liền đổi chủ đề, nhẹ nhàng nắm lấy sợi tóc bạc của mình, nói: "Ta rất sợ thế sự chuyển dời...."

Sợ thế sự xoay vần, khi trở về sẽ không tìm lại được người mà nàng cần tìm.

"Chúng ta ở nơi đây, cũng khoảng tám chín ngày thôi, cũng không lâu lắm." Chiến Bắc Dã từ tốn nói, "Nhưng ta không biết tám chín ngày nơi đây sau khi ra ngoài sẽ là bao lâu."

Hắn lộ ra ánh mắt lo buồn u sầu, nhìn ra phía bên ngoài, hạ giọng nói: "Nhưng cũng hi vọng là không quá lâu, hi vọng sẽ không xảy ra những việc không đáng xảy ra..."