Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương41




Đại lục Năm châu... Đại lục Năm châu...

Cái chết của một người, máu chảy khắp nơi...

Trong tay nàng, đầu kiếm ánh lên tia sáng, có cả ánh sáng của máu, đó là máu của Chiến Bắc Dã, mũi kiếm đã đâm vào phần thịt hắn. Hắn lại không hề nhượng bộ, thậm chí còn tiến lên phía trước một bước, khiến máu chảy ra càng nhiều hơn, vết đâm càng sâu thêm.

"Nàng giết trẫm đi!"

Mạnh Phù Dao như nhận thức được điều gì đang diễn ra, bèn lùi lại.

Tiếng la hét ầm ĩ hung hãn vẫn đang vang vọng, khiến đầu nàng tê buốt. Nhưng bên tai nàng vẫn nghe thấy những lời ngông cuồng nhưng lại rất quen thuộc, giọng điệu kiên quyết, dường như muốn nói với nàng, người này cũng không thể làm hại được.

Trong mắt Chiến Bắc Dã hiện lên một vệt màu đỏ, hắn tiến lên một bước, nàng lại lùi lại.

"Nàng không giết trẫm sao?" Chiến Bắc Dã nhìn theo vệt máu đỏ tươi đang chảy trên thanh kiếm, ánh mắt rưng rưng: "Vậy thì hãy để kiếm của ta, xuyên qua trái tim nàng".

Chiến Bắc Dã bỗng ra tay, rút thanh kiếm đang được giữ ở trước ngực của mình, tức thì chuyển hướng của kiếm, nắm lấy đốc kiếm rồi nhằm vào ngực Mạnh Phù Dao mà đâm.

Trước mắt cứ lấy đi khí thế của nàng đã, sau đó sẽ khống chế cơ thể nàng sau!

Lúc đốc kiếm tròn thô lao đến cũng có tiếng gió thét lên, Chiến Bắc Dã ra tay không tiếc sức lực của mình.

Phù Dao vốn đã yếu, khó khăn lắm mới lấy lại được ý chí, nếu lần này bỏ qua thì sẽ không còn cơ hội nào khác nữa mà ra tay cả.

Lúc kiếm đâm tới, Mạnh Phù Dao còn đang ngạc nhiên liền chợt bừng tỉnh, lập tức xoay người lại. Nàng phản ứng vô cùng nhanh và linh hoạt, khác xa so với bình thường. Không gian vừa thay đổi, hang băng đột nhiên lao vọt tới, xông thẳng vào trong mắt của Mạnh Phù Dao. Nàng hét lên rồi lao về phía trước.

Cái túi sau lưng Mạnh Phù Dao bị rách toác vì không biết va phải vật gì, đồ vật sử dụng trên cả đoạn đường cũng bị rơi lung tung trên mặt đất. Hình như nàng còn nhìn thấy một bông hoa sen huyết ngọc nho nhỏ rơi ra, trong phút chốc, nàng liền mơ hồ nghĩ, bông hoa sen này... ở bên người nàng từ lúc nào vậy? Lẽ nào là do Tông Việt nhét vào trong tay áo nàng sao?

Bông hoa sen vừa xuất hiện, gió cũng ào ạt thổi tới từ khắp mọi nơi, sau đó những bông hoa rực rỡ sắc màu khác cũng xuất hiện tạo nên một khóm hoa sặc sỡ diễm lệ. Trong tiếng gió thổi vi vu còn ẩn chứa âm thanh như tiếng tụng kinh rì rầm bằng Phạn ngữ, như thể đang muốn đánh thức thứ gì đó. Ánh sáng màu xanh nhạt phát ra từ những bùa chú dần dần hiển hiện trước mắt Phù Dao, trong ánh sáng đỏ của đóa sen huyết ngọc. Ngay sau đó, Thí Thiên của nàng cũng chầm chậm hiện ra rõ ràng trong ánh sáng ở phía đối diện với những bùa chú kia.

Có một âm thanh nào đó cứ âm ỉ vọng bên tai của Mạnh Phù Dao, âm thanh nặng nề đó vọng đi vọng lại, không ngừng nói cùng với những ánh sáng kia.

"Tình yêu của ta, hôm nay đã trở lại rồi."


Tìm kiếm với từ khoá: 1 thành viên đã gởi lời cảm ơn MỀU về bài viết trên: Yến My

08.07.2018, 12:11 MỀU Đại Thần Hoàng Hạc Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 25.01.2015, 15:32

Bài viết: 4838

Được thanks: 13677 lần

Điểm: 9.51

Tài sản riêng:

Re: [Xuyên không] Phù Dao hoàng hậu - Thiên Hạ Quy Nguyên (Trọn Bộ 6 tập) - Điểm: 11 Cần phụ làm Mục Lục Truyện! Tuyển Editor! Beta-er! Designer! Type-er! Developer! Trở lại rồi...

Mạnh Phù Dao nhắm mặt lại, hòa mình vào trong không gian âm u tối tăm đó.

Lúc nàng mở mắt ra, xung quanh vẫn là một màn tối đen như mực.

Nàng không biết nơi này là đâu, không biết đang ở nơi nào, thậm chí nàng còn không biết bản thân còn sống hay đã chết.

Cơ thể nặng trĩu, vươn tay cũng không thấy rõ năm đầu ngón tay, nàng cảm thấy cơ thể mình như đang trôi, giống cảm giác lúc ở Vân Phù. Nhưng lần này không giống như lúc nàng ở chỗ Vân Phù, lúc nàng ở đó, tay chân và cơ thể nàng không còn linh hoạt. Còn bây giờ nàng cảm thấy mình rất nhẹ rất linh hoạt, tựa như một sợi lông đang bay trong không trung.

Có điều, cảm giác nhẹ tựa lông hồng này như thể nàng đang lơ lửng trong không gian, không nắm bắt được bất cứ thứ gì hết, vì vậy khiến Phù Dao tuyệt vọng vô cùng, có lẽ nàng sắp chết, hay nhất định là nàng đã chết rồi. Không những đã chết rồi mà dường như linh hồn nàng còn bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể hồi sinh.

Chỉ nghĩ đến việc bản thân từ nay sẽ phải ở một mình tại nơi tối tăm mịt mù không điểm tựa, mãi mãi bay như thế này Phù Dao muốn thà rằng để bản thân chết thêm một lần nữa xem có thể chết một cách dứt khoát hơn không.

Nàng đi tìm đao của mình nhưng lại không thấy đâu.

A... đúng rồi, đã thành quỷ thì còn có vũ khí gì trong nhân gian có thể giết được chứ?

Nàng bay mà mơ màng như ở trên mây. Cảnh tượng khiến tim nàng đau thắt nghẹt thở lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí. Nàng nhắm mắt lại, tay đặt vào lồng ngực. Mạnh Phù Dao muốn ngăn chặn lại cảnh tượng đau đớn đột nhiên xuất hiện này, không muốn nghĩ đến cũng không muốn bị cảnh tượng này chi phối cảm xúc.

Hình ảnh hang băng cũng hiện lên rõ nét, mới mẻ, chân thực đến mức từng chi tiết, biểu cảm của hắn cũng như thật.

Phù Dao luôn cho rằng, cảnh tượng đó chỉ là ảo giác mà thôi, nhưng không ngờ lại là sự thật, là thật...

Nghĩ đến đó, nàng liền cảm thấy khó thở, tay cứng đờ lại. Nàng đưa tay ra, ôm lấy chính mình để chống chọi với giá lạnh nơi đây.

Bốn bề âm u tối tăm cực độ khiến sự cô đơn của nàng cũng lên đến đỉnh điểm. Yên lặng bất ngờ. Ngay đến cả âm thanh thuộc về sinh mệnh và cõi trần gian cũng không hề xuất hiện ở nơi này. Mạnh Phù Dao biết rõ, sự yên lặng chết người cùng cảnh tượng đen mịt mù này vô cùng nguy hiểm, có thể dẫn đến sự điên cuồng tận sâu trái tim con người. Một khi tâm trạng này xuất hiện, lâu dần sẽ khiến người ta điên loạn rồi chết.

Mạnh Phù Dao không muốn sau khi đón nhận sự giày vò của bóng đen vô hình vô thanh, không có bất cứ tiếng động của sự sống nào như thế này, rồi sẽ phát điên lên mà chết.

Thứ bóng tối vĩnh hằng này, đen kịt này, cuộc đời đầy gian khổ khó khăn này của con người... thật mệt mỏi... thật sự rất mệt...

Đâu đó quanh đây có tiếng chim hót không ngừng cũng có tiếng người đang nói vọng lại: "Hay là quay về, hay là quay về..."

Hay là quay về.

Vậy cứ quyết như vậy đi.

Đi không được, mà dường như chính nàng cũng không muốn đi. Cuộc đời con người quá nhiều đau khổ, sao lại hà tất phải hy sinh thật nhiều người để cứu thoát một người chứ? Mạnh Phù Dao khẽ thở dài, vận khí đè lên xung mạch.

Cơn chấn động đã qua, nàng đã thoát khổ rồi, cũng không cần liên lụy người khác nữa...

Phía trước bỗng có làn khói màu xanh nhạt bay đến. Mạnh Phù Dao ngạc nhiên một lúc, nín thở mấy giây rồi cẩn thận quan sát phía trước từng chút một. Một làn khói dài, trôi thẳng ở trước mặt, rõ ràng là hơi lửa bốc lên từ việc đốt diêm, củi.

Màu khói nhạt, mờ, cái gì cũng không thể chiếu sáng, nhưng lúc đó lại có thể soi sáng được suy nghĩ tối tăm, suy nghĩ tự làm bản thân mình bị thương của Mạnh Phù Dao.

Hóa ra... có người ở đây.

Hóa ra... còn có thể nhìn thấy khói bếp ở nhân gian.

Hóa ra... bóng tối này không phải là bóng tối của sự vĩnh hằng, không phải là thứ bóng tối không thể phá bỏ, Mạnh Phù Dao sẽ không còn bị bóng tối này đè áp đến mức điên loạn nữa.

Làn khói bếp kia nhìn rất linh hoạt, rất có sức sống, bay lên trong không trung, hiện ra các loại hình dạng khác nhau. Mạnh Phù Dao không hề rời mắt, cứ nhìn chúng một cách đắm đuối, từ trước tới nay nàng chưa hề nhận ra hóa ra khói bếp ở nhân gian lại có thể đẹp như thế này.

Mạnh Phù Dao không rõ khói bếp kia đến từ đâu, nhưng cũng lập tức hồi phục lại tinh thần, lấy lại toàn bộ sức lực đang bị đè ép.

Còn chưa đến khoảng khắc tuyệt vọng nhất... cho dù có đến thời khắc tuyệt vọng nhất đi nữa, Mạnh Phù Dao cũng không nên tự sát. Nàng phải thoát ra, phải báo thù. Nàng phải chịu trách nhiệm về con đường mình đi phía trước, còn có lí do gì nữa để tự làm khổ mình chứ?

Chân lực vừa hồi phục thì Mạnh Phù Dao bỗng cảm thấy cơ thể có chút gì đó lạ thường. Trong đầu nàng bỗng hiện lên rất nhiều con chữ. Những chữ này hình như là công thức luyện võ, mà hơn nữa còn có vẻ rất quen thuộc. Mạnh Phù Dao nghĩ ngợi một lúc, chợt nhớ ra cảnh tượng dị thường trong lúc mình hôn mê rơi xuống.

Nàng còn nhó lúc đó, bốn bề đều hiện lên những lời bùa chú màu xanh nhạt, sau đó Thí Thiên cũng hiện ra, dòng chữ trên Thí Thiên cũng sáng lên, ở bên cạnh những lời bùa chú kia... Không đúng, đó không phải là những lời bùa chú, đó rõ ràng là chữ!

Mà chữ ở trên Thí Thiên chính là bản gốc.

Hai vật này đứng bên cạnh nhau nối thành chữ, chính là một loại công pháp.

Trong phút chốc, Mạnh Phù Dao liền nhớ đến lúc bàn thân mình chui vào trong cái đỉnh nung, lúc nhìn thấy dòng bùa chú kia thì tim nàng đập loạn nhịp. Nhưng lúc đó nàng lại không nhớ ra là tại sao lại nhạy cảm như thế. Đến giờ Mạnh Phù Dao mới hiểu, lúc đó nàng từng nhìn thấy một nửa chữ của Thí Thiên trước, rồi đến lúc lại nhìn phần bùa chú còn lại, trong lòng thật ra cũng đã có sự liên kết giữa hai thứ này, chỉ là nhất thòi chưa giải đáp được mà thôi.

Trước khi Mạnh Phù Dao bị hôn mê một lúc, dòng chỗ đó cũng sáng lên, chúng hợp lại với nhau, hiện lên trong đầu Mạnh Phù Dao một cách rõ rệt. Mơ mơ màng màng nhưng lại được in đậm trong trí nhớ, cho dù nàng muốn quên cũng không thể quên.

Hơn nữa, nàng cũng đã từng đọc loại công pháp này một lần, cảm thấy có mấy phần giống với võ công lúc ở dưới biển nàng cũng từng luyện qua mấy trang. Có rất nhiều chỗ có thể kiếm chứng thay cho nhau. Những hoài nghi khó giải nghĩa trong lòng trước kia của Mạnh Phù Dao hiện giờ đều có thể giải đáp hết.

Tinh thần của Phù Dao cũng theo đó mà phấn chấn lên, nàng liền ngồi luyện công, trước khi luyện cũng ngước mắt lên đầy cảm kích nhìn theo làn khói một lần.

Làn khói đó thật sự rất quan trọng với Mạnh Phù Dao.

Trong lúc nàng tuyệt vọng nhất đau khổ nhất lạnh giá nhất, bị tâm ma xâm nhập, tẩu hỏa nhập ma, thì chính làn khói này giống như một đôi tay mềm mại ấm áp đã đem Mạnh Phù Dao trở lại với trần thế, trở lại với hiện trạng ban đầu.

Mạnh Phù Dao loại trừ những thứ phức tạp xung quanh mình, chỉ chuyên tâm luyện công, cũng không biết giờ là ngày nào tháng nào năm bao nhiêu, chỉ cứ một lúc lại ngước mắt lên nhìn về phía trước một lần.

Làn khói kia vẫn cứ ở đó, từ đầu đến cuối không hề di chuyển.

Làn khói kia giống như một kiểu tín hiệu, một tín hiệu nói rằng: "Có ta ở đây, ta đợi nàng, ta ở bên cạnh nàng!"

Làn khói đó như cánh tay ôm chặt lấy Mạnh Phù Dao, kiên trì bền bỉ trong bóng tối âm u mịt mờ, chuyên tâm làm công việc của mình.

Trong không gian tối tăm yên ắng, Mạnh Phù Dao cảm thấy cơ thể càng ngày càng sáng lên, lưu động chân khí vốn dĩ cần phải thông qua sự vận hành của kinh mạch. Nhưng hiện giờ, toàn bộ kinh mạch của nàng đã không còn vận động được, vậy mà chân khí lại có thể vận chuyển dồi dào khắp nơi trong cơ thể, như thế này thật tốt. Không gian mờ mờ ảo ảo nở ra một bông hoa sen nhỏ, ấm áp, bung nở trong không khí.

Bông hoa sen đó... giống như bông hoa mà Vô Cực đã giữ.

Mạnh Phù Dao nghĩ đến đây trong lòng liền đau thắt lại, nhưng nàng cũng lập tức lấy lại tinh thần, trước khi luyện thành công công pháp, nàng không dám thả lỏng bản thân, không thể để mình bị tẩu hỏa nhập ma thêm một lần nữa được. Cũng không biết qua mấy ngày rồi, mỗi một ngày Mạnh Phù Dao mở mắt đều có thể cảm nhận được trời đất đang dần sáng lên.

Nàng mừng thầm trong lòng, nhìn đôi tay của mình.

Bàn tay nàng vốn đang trắng bệch, hiện tại nàng đã khôi phục được chân khí, vậy là có thể trở lại hồng hào như cũ rồi. Mười ngón tay mảnh khảnh, mềm mại, nhìn giống như mười cánh hoa đẹp lung linh.

Mạnh Phù Dao vừa vận chân khí, cơ thể bỗng nặng trĩu, cơ thể đã lơ lửng rất lâu giờ cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Nàng mừng thầm trong lòng, bước đi thêm mấy bước, tia hào quang đang giữ trong tay từ từ sáng lên, chiếu vào mái tóc rối tung không kịp chải, đang rủ xuống của nàng.

Một sợi tóc bay ngang trước mắt.

Mạnh Phù Dao dụi mắt, không hề để ý, nàng chỉ đang nghĩ mái tóc này có màu sắc thật kì lạ. Nàng vốn cho rằng tóc được ánh sáng chiếu lên sẽ có đổi màu, lại không hề để ý mà nắm lấy mái tóc.

Lúc tay chạm vào tóc, Mạnh Phù Dao đột nhiên sững người lại.

Đó là... đó là tóc trắng.

Tóc trắng!

Phù Dao lặng người nhìn mái tóc trắng, nhớ đến thời gian trôi qua nhanh khi ở Thiên Vực, trong suốt khoảng thời gian nàng ở đây luyện võ công, thế giới bên ngoài rốt cuộc đã trải qua được bao lâu rồi? Tóc trắng... rõ ràng là tóc trắng, lẽ nào, trong suốt quãng thời gian đó, nàng đã già đi chăng?

Mạnh Phù Dao lấy tay sờ lên mặt mình. Nàng rất sợ sẽ sờ thấy những vết chân chim, nhưng cũng may, dưới bàn tay vẫn là một làn da mịn màng, hình như lúc sờ vào còn thích hơn cả trước kia một chút.

Nàng ngồi xuống, chưa vội rời đi, nàng cần trấn tĩnh lại, nàng muốn loại bỏ đi sự kinh ngạc này đã.

Vừa quay đầu, Mạnh Phù Dao nhìn thấy làn khói kia lại xuất hiện.