Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 66




Mười lăm năm trước gặp gỡ, bốn năm trước tương phùng, hợp rồi lại tan, đi qua thất quốc, cho đến hôm nay, tại đỉnh cực bắc Đại lục Năm châu, ta rốt cuộc có thể thẳng thắn nói cho huynh biết, ta yêu huynh. Có lẽ ta yêu huynh từ rất lâu rồi, mà mãi cho đến tận hôm nay mới có thể nói cho huynh biết. Nam nhân đang ôm nàng đột nhiên hơi tách ra, rồi lại ngay lập tức nặng nề đè xuống, hắn cúi xuống tìm môi của nàng, hôn lên gọt lệ vương trên khóe môi nàng, thấp giọng cười: "Yêu ta, sao lại khóc?"

Nàng không nói, lấy tay che mắt, hắn bỗng xoay người nàng lại, nàng còn chưa kịp kêu lên đã nằm trên người hắn, dưới thân là đôi mắt mông lung tựa biển cả của hắn, hắn nhìn sâu vào mắt nàng, hỏi: "Yêu ta bao lâu rồi?"

Yêu hắn bao lâu rồi?

Nàng bỗng thấy khó trả lời, yêu hắn bao lâu? Dường như chỉ trong phút chốc đã khắc ghi tận tâm can, cũng như khắc ghi từng chút một quãng thời gian dài đằng đẵng đã qua. Trong thế giới của nàng, hắn là một ngoại lệ, dù triền miên ngay từ đầu nhưng đến bây giờ vẫn có chút không quen. Nam nhân xa lạ này sao lại yêu phải một người làm gì cũng sai như nàng chứ, nàng thì có gì tốt? Tùy hứng mà ích kỷ, luôn khiến trái tim hắn đau đớn, kết quả...

Nàng nhắm mắt lại, không nhìn hắn, hắn lại nhất định không chịu buông tha, dường như muốn có được bằng chứng xác minh, vẫn hỏi nàng câu đó: "Yêu ta bao lâu rồi? "

Yêu hắn bao lâu rồi?

Có lẽ là từ khi nàng cảm thấy sợ hãi đau đớn lúc nhìn thấy máu trên nền tuyết trắng ở biên giới Thương Khung, có thể là từ khi phải chịu lạnh trong động băng ở Thiên Phong Thần Hống, cũng có lẽ là từ cái ôm trong cơn mưa rào xối xả, hoặc là từ những ấm áp trong sự ăn ý âm thầm khi gặp phải kế ly gián của Ngọc Hành trên đường chạy trốn truy sát. Hoặc là sớm hơn nữa, khi nhìn thấy nam tử mỉm cười đánh đàn bên hồ trong hành cung Vô Cực, từ khi xảy ra trận cãi vã nảy lửa ở suối nước nóng trong Diêu Thành trên núi Hạo Dương, thậm chí, có lẽ là từ khi hắn còn là một người xa lạ đã đưa tay trợ giúp nàng trên núi Huyền Nguyên. Hoặc là, tất cả đều không phải, mà chỉ là sự chân thành giúp đỡ và bầu bạn trong hành trình dài đằng đẵng này, như một cơn gió lẻn vào tim nàng không một tiếng động, từng chút một xâm chiếm, là sự buông tay cùng tác thành đầy bao dung cao cả, làm cho tâm hồn tự do không muốn ràng buộc của nàng cuối cùng vì hắn mà quay đầu lại.

Nàng nhắm hai mắt, cười rộ lên, hôn mặt hắn, khẽ nói: "Thật lâu... Thật lâu..."

Cái hôn vừa rơi xuống, lệ cũng rơi theo, tối nay nàng thích khóc lạ thường, cũng dịu dàng phóng túng lạ thường, ngượng ngùng ban đầu qua đi, nàng lại lớn mật chủ động thăm dò khiêu khích hắn, nàng hôn lên đường nét duyên dáng của gò má hắn, không ngừng di động trên da thịt bóng loáng của hắn, nghe tiếng hắn ở bên dưới nàng không kiềm chế được mà run rẩy thở dốc, dần dần nhịn không được lại xoay người nàng lại, ôm nàng chặt hơn. Nước mắt âm thầm cuộn trào mãnh liệt, cùng theo mồ hôi rơi xuống, trên người của cả hai đều phủ một tầng mồ hơi trơn mịn, nàng giống như một con cá đang bơi vậy. Càng ngày càng ôm hắn chặt hơn, hôm nay hãy để cho nàng thoả thích phóng túng, bù đắp lại cho hắn những mất mát và thiệt thòi từ trước đến nay, nếu như có thể, nàng hy vọng bù đắp cho hắn thật nhiều, nhiều hơn nữa... Cái ôm đầy phóng túng, hoan ái không ngừng không nghỉ, một đêm này triền miên không nghĩ ngợi, dường như muốn đem tất cả đời này dành tặng hết cho đối phương.

Khi trời sắp sáng, nàng đã kiệt sức, mơ màng buồn ngủ hắn mới buông tha, ngón tay tinh tế lướt qua da thịt trơn nhẵn ướt mồ hôi sau lưng nàng, nàng nhắm mắt lại giả vò như ngủ, nghe thấy hắn ở bên tai nàng khẽ nói:

"Ta cũng yêu nàng... từ rất lâu rất lâu rồi."

Nàng lẳng lặng nghe mà trái tim đau thắt lại, nghe thấy hắn đã ngủ, hơi thở đều đặn, lại đợi một hồi, rồi mới lặng lẽ ngồi dậy. Hắn đang ngũ rất an tĩnh, không hề đè lên hay quấn lấy người nàng, nàng lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ trong bóng tối. Một khuôn mặt với làn da trắng ngọc, dưới bờ lông mi dài là một đôi mắt cong, hoàn mỹ. Nàng cúi người xuống định hôn đôi mắt đó, nhưng cuối cùng nàng đã dừng lại ở giữa không trung, gửi một nụ hôn gió trong không khí giá lạnh của bình minh. Nàng ngồi yên lặng ôm đầu gối của mình một lúc, bóng tối vẫn ngả dài trên đôi vai, dường như nàng bị bóng tối chèn ép đến dần gục ngã. Sau đó nàng mặc quần áo, lặng lẽ đi ra ngoài.

Một đi không trở lại.