Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 67




Nàng đi trong bình minh ở Trường Thanh Thần điện, cứ đi mãi về phía trước, trong tay luôn luôn giữ chặt phiến vàng mỏng. Đó chính là phiến vàng cuối cùng được Đại Phong giữ lại. Ban đầu trên bề mặt của phiến vàng cuối cùng này khắc đầy những đường kỳ quái, nàng không hề nhìn ra đó là cái gì, nhưng khi đã ở tại Trường Thanh Thần điện được một khoảng thời gian, bây giờ nàng đã hiểu đến cuối cũng những đường kỳ quái đó chính là bản đồ của Trường Thanh Thần điện. Nàng vẫn luôn không hiểu tại sao bản đồ lại có thể ở trong cái cuộn đó, và tại sao lại bị Đại Phong lấy đi, và mối liên quan giữa cuộn vàng đó với sinh mệnh của bản thân. Bây giờ nàng vẫn chưa biết được đáp án, nhưng điều mà nàng chú ý bây giờ là nơi mà bản đồ có ký hiệu đặc biệt là nơi nào.

Tuy là nàng đã có hỏi thăm về cách rời đi, thậm chí đã từng vô tình hoặc cố ý tìm kiếm những ghi chép về thần thuật cho việc đó, tuy nhiên điều nàng hi vọng nhất là có thể trở về để đưa tiễn mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng, sau đo sẽ quay lại bên cạnh hắn. Có điều, bản thân nàng cũng biết suy nghĩ của mình quá hoang đường, không khác gì một giấc mơ. Khả năng vết nứt không gian là quá thấp, nàng có thể quay trở về với mẹ là cực kỳ may mắn, sao có thể trở về đó rồi lại quay lại đây được chứ? Như vậy Vô Cực...

Những thứ nàng có thể bù đắp cho hắn cuối cùng chỉ là cuộc hoan ái điên đảo, niềm vui tràn đầy trong một đêm này mà thôi. Hơn nữa qua một đêm điên cuồng mê đắm trong hạnh phúc, khi quay đầu, tâm tình càng thêm hỗn loạn.

Cánh cổng lớn màu vàng kim của địa cung tiếp hồn đang hiện ra trước mắt nàng, cánh cổng đó đang dần dần mở rộng. Nơi này không hề có người canh giữ, nghe nói từ vài trăm năm trước khi Sư tổ gây ra đại loạn thì về sau không có ai đến nơi này nữa.

Theo truyền thuyết, các đời Điện chủ đều "phi thăng" trong đó, do đó, tuy Thần điện này trên danh nghĩa là địa cung lưu giữ linh hồn của Điện chủ Trường Thanh Thần điện, nhưng trên thực tế đến Y quan trủng(*) cũng không có.

(*) Y quan trủng: tức mộ táng những vật phẩm của người mất như mũ nón, trang phục… chứ không phải di thể của người mất, do bởi di thể không tìm thấy hoặc được táng một nơi khác, nơi đây lập y quan trủng để kỉ niệm.

Mạnh Phù Dao nhẹ nhàng đi xuống những bậc đá có chạm trổ hình hoa sen, tai nghe rõ âm thanh vang vọng của tiếng bước chân mình trong địa đạo sâu thẳm, tĩnh mịch. Địa đạo sâu thẳm, yên tĩnh, ánh sáng lấp lánh màu xanh, trắng, mặt đất là những khối đá to rộng, cứ ba khối đá một trên bề mặt lại được khắc một bông hoa sen rất lớn, địa cung như một cung điện dưới lòng đất dần dần lộ ra trước mắt nàng. Nàng bước từng bước, trong gian kế bên có những tượng thú to lớn bằng phỉ thúy đang yên lặng nhìn nhau.

Tất cả mọi thứ ở đây dường như nàng đã từng nhìn thấy rồi.

Vào năm gặp gỡ Trưởng Tôn Vô Cực lần đầu tiên ấy, giấc mơ đó lại một lần nữa tái hiện, Phù Dao không chút do dự đi vào trong mộ thất, nhưng nàng bỗng dừng lại.

Không gian rộng lớn, hùng vĩ một cách thần kỳ, vượt qua cả sự tưởng tượng của con người. Trên cột đá trắng sáng và bóng loáng có khắc hình vật tổ Thụy Thú đang bay lên, mái vòm bằng vàng có gắn vài chục viên dạ minh châu đang phát sáng, ngẩng đâu lên nhìn nơi cao nhất của mái vòm có thể thấy được mặt trăng, mặt trời, những vì sao, nhận biết thời gian, như thể một tầng của Cửu Trùng Thiên vậy.

Chỉ thiếu mất một quan quách bằng vàng.

Phù Dao xoa xoa phiến vàng trong tay, nàng đã khắc sâu trong lòng từng đường nét trên mặt phiến vàng đó, nàng chạy thẳng lên trên đỉnh của mộ thất, nơi cao nhất của chín tầng bậc thang vàng. Trên đó có một bệ hoa sen được làm từ đồng xanh, là đồ vật cũ kỹ duy nhất trong đại điện địa cung tráng lệ, trên bệ còn có vài vết đen, hình như là vết máu.

Chính giữa bệ hoa sen là một cái đỉnh nhỏ làm bằng ngọc xanh, nàng đối với vật này cũng cảm thấy rất quen thuộc, trên đỉnh có một khe nhỏ, nàng nhỏ máu lên phiến vàng, dựa theo phương thức mình đã mày mò tra cứu học được trong Thần điện, cầm phiến vàng để vào khe nhỏ đó.

"Phù Dao."

Bỗng có âm thanh vang lên từ phía sau, khiến nàng choáng váng, kinh ngạc, nàng đứng tại đó mà cảm tưởng như bản thân bất động dường như không thể quay đầu lại.

Nàng từ từ quay đầu lại, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, bàn thân tự biết là nụ cười đó khó coi như nào, nhưng thật sự lúc này nàng không biết nên bày ra biểu cảm như nào. Trưởng Tôn Vô Cực men theo cổng điện, lặng yên nhìn nàng, không tức giận, không kinh ngạc, cũng không hề có biểu cảm gì xuất hiện trên gương mặt đó, chỉ là ánh mắt như đang lạc trong sương mù vô tận. Hắn dường như muốn dùng ánh mắt mình để bao bọc nàng thay cho cái ôm của bản thân, đem hình bóng của người con gái đã định cả cuộc đời không may mắn ấy ghi tạc vào trong sinh mệnh của mình.

Phù Dao trốn tránh ánh mắt đó, tay nắm phiến vàng siết chặt hơn. Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nàng, lấy lại phiến vàng trong tay nàng.

Phù Dao ngỡ ngàng nhìn tay mình trống rỗng, đồng thời lại cảm thay nhẹ nhõm hơn, mơ hồ nghĩ bụng - Hắn không để mình đi... thì mình không đi nữa vậy. Nhưng đột nhiên nàng lại nghe hắn dịu dàng nói: "Phiến vàng này không phải dùng như vậy".

Phù Dao ngạc nhiên, lại nhìn thấy hắn cắn đầu ngón tay mình rồi nhỏ lên trên phiến vàng, khi máu tươi chạm lên bề mặt, bỗng phiến vàng biến thành màu ngọc trắng, phát ra ánh sáng trắng mờ mờ, dần dần bay lên lơ lửng trong lòng bàn tay của Trưởng Tôn Vô Cực.

"Dựa vào một phần thần lực của Sư tổ được giữ trong phiến vàng, thì có thể xuyên không qua khe giữa của trời đất, nhưng khi nàng đi qua khe đó thì có khả năng là sẽ lạc vào trong một không gian đen tối vĩnh cửu, không có cách nào có thể tồn tại hoặc thoát khỏi nó, từ đó vĩnh viễn trôi nổi trong khoảng không giữa các vì sao lạnh lẽo." Ánh sáng bạch kim ở phần đầu ngón tay hắn ngày càng lan rộng ra, như một dòng nham thạch màu bạch kim làm nóng chảy phiến ngọc, ánh sáng của nó càng ngày càng rộng lớn, càng ngày càng sáng rực rỡ.

Sau khi phiến vàng đó phát sáng, Phù Dao không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, nàng không thể hiểu được là như nào, "Cần phải có sự hỗ trợ từ thần lực của Điện chủ đưong nhiệm mới có thể tìm chính xác cơ hội về không gian và thời gian để đưa nàng đến nơi nàng muốn đến."

Mạnh Phù Dao mở miệng muốn nói nhưng lại cảm thấy lại cảm thấy bị mắc nghẹn trong lòng, những lời nói và nước mắt đều nghẹn trong cổ họng, nói ra không được mà nuốt vào cũng không xong, làm lòng mình đau nhói.

Hắn biết... hắn biết hết mọi chuyện...

"Ta không thể đưa thân thể của nàng trở về." Ánh sáng kim quang phát ra từ ngón tay Trưởng Tôn Vô Cực cực kỳ mạnh mẽ nhưng biểu cảm của hắn lại bình tĩnh như nước, sau đó còn quay đầu cười với nàng, "Phù Dao, hãy để thân thê của nàng ở lại đây với ta."

Mạnh Phù Dao cắn cắn môi, nhìn hắn chằm chằm, trong thời khác này nàng không muốn rơi lệ, nhưng những giọt nước mắt làm mơ hồ tầm nhìn, tại sao nàng muốn nhìn rõ hắn? Tại sao nàng muốn khắc ghi đoạn tình cảm sâu đậm cả đời này?

Ánh sáng của phiến ngọc trăng được tôi luyện trong kim quang của Trưởng Tôn Vô Cực, nó biến thành một vầng sáng màu ngọc, bay phiêu đãng trong mộ thất, từ từ quấn lấy Mạnh Phù Dao. Khi vầng sáng xâm nhập vào cơ thể, nàng bỗng đổ về phía trước, nhào vào trong lòng của Trưởng Tôn Vô Cực, dùng một cái ôm để ôm trọn hắn, ngẩng mặt lên hôn sâu lên đôi môi hắn.

Trưởng Tôn Vô Cực đã không còn bình tĩnh như trước được nữa, trong cái ôm vừa cuồng nhiệt vừa lạnh lẽo của Phù Dao, hắn thở dài bất lực, nâng mặt nàng lên khiến nàng có thể cảm nhận được hơi ấm mà nàng vẫn đang tìm kiếm. Trong đại điện huy hoàng mà lạnh lẽo, có một đôi nam nữ hôn nhau hòa lẫn nước mắt, hai đôi môi dính chặt lấy nhau không muốn tách rời, nàng ôm chặt eo của hắn, hắn bao trọn bờ vai nàng, hai người đều biết, việc gì đến cũng phải đến, hắn đã chọn buông tay như ngày xưa để đạt thành ước nguyện cho nàng.

Trong đại điện xuất hiện một cơn gió xoáy, kim quang và ngọc quang giao thoa đều bị cuộn chặt trong cơn gió đó, giống như một màn kịch hoa lệ phóng khoáng của đời người sắp rơi vào kết cục vĩnh hằng. Một nụ hôn kéo dài, triền miên như trọn một kiếp trước khi từ biệt, chia ly vĩnh viễn. Ánh sáng màu ngọc như dải lụa mềm chầm chậm cuốn lên cao. Mạnh Phù Dao đã biến thành một dòng nước phiêu dạt bồng bềnh trong đại dương của hắn, vô số luồng điện không ngừng dao động, cả thế giới như đang hỗn độn, trong khung cảnh ngập tràn ánh sáng chói lòa, nàng không còn ý thức, cũng mất dần tri giác, chỉ biết được nam từ mà nàng yêu đang ở trước mặt mình, nhưng chỉ trong nháy mắt thôi, nàng sẽ vĩnh viễn mất hắn.

Trong một khoảng không gian trời đất mơ hồ, nàng bỗng thấy thân thể lạnh đi, ý thức nhẹ bẫng, có một người đang xoa đầu nàng, trầm thấp và khe khẽ nói với nàng rằng: "Đi đi."

Trước mắt tối đi, nàng hoảng loạn vươn tay ra túm lấy hắn, nhưng tay đưa ra lại chụp vào hư không, nàng cũng không còn nhìn thấy hắn nữa, dù cố gắng quay đầu lại nhưng nàng như con cá nhỏ giữa dòng nước mặc cho nước cuốn đi, đến giây phút cuối cùng nàng chỉ kịp hét lên: "Đợi ta, ta nhất định sẽ quay trở lại."

Luồng ánh sáng như ngọc quang tắt lịm, trong địa cung không còn ảo ảnh của Mạnh Phù Dao nữa, còn trên nền đất chỉ còn lại thân xác không có linh hồn của nàng.