Phù Dao Hoàng Hậu

Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 1 Chương 13: Phá trận tuyệt đẹp




Typer: Tiểu mạch nha

Beta : Mều

“ Này đang ngủ à?”

Giọng nói trầm ấm mà tao nhã, mang theo chút dí dỏm quen thuộc vang bên tai, Mạnh Phù Dao vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mở to mắt.

Phía đằng xa, Nguyễn Chiêu Hủ nghiêm chỉnh tôn quý tao nhã như sắp bước vào cung điện, ở trong mưa xa mà không ướt, đứng thẳng trong không gian xanh mướt nơi kia, vách núi sau lưng hắn như có một vầng trăng bất chợt mọc lên.

Hắn đứng rất xa, dáng vẻ ung dung bình tĩnh, lẽ ra lúc này dù muốn cứu Mạnh Phù Dao cũng không còn kịp, tuy nhiên nàng vừa nhìn thấy hắn đã bất giác cảm thấy yên tâm, giống như khoảnh khắc sinh tử tám ngày đại nạn trước mắt cũng không đáng để hoảng sợ nữa, khóe môi bất giác nhoẻn cong.

Mạnh Phù Dao còn chưa kịp nở nụ cười đã thấy Nguyễn Chiêu Hủ đứng yên dịu dàng như xử nữ, chợt mỉm cười với nàng.

Nụ cười chưa tan, hắn bỗng vung tay.

Vừa vung tay đã như sấm chớp, như núi ngọc phá vỡ sông băng, ồ ạt mãnh liệt khuấy động bóng đêm và mưa gió. Cây cỏ trên mặt đất bị kình khí không gì sánh kịp kéo bật tung gốc, dựng thẳng thành tường, cỏ cây dày đặc bay về phía tấm lưới đang phủ xuống.

Nguyễn Chiêu Hủ gần như bay sát mặt đất, trong nháy mắt đã vọt đến trước người Mạnh Phù Dao, vươn tay ra đẩy nàng ngã xuống, thoắt cái đã ôm chặt eo nàng tếp tục bay sát mặt đất. Tay còn lại liên tục phất ống tay áo, tao ra những cơn gió to cuồn cuộn, phá tan bức tường cỏ kia, cây cỏ hỗn loạn dưới đất bị luồng chân khí cức đại của hắn hóa thành vô số phi tiêu và tên nhọn, gào thét xoay tròn lao vút về tấm lưới, phát ra tiếng kim khí va chạm không ngừng, chỉ thoáng chốc tấm lưới to kia đã bị những cây cỏ sắc bén như những lưỡi dao cắt vụn thành từng mảnh nhỏ, không còn nhìn ra hình dáng nào nữa.

Cuối cùng tấm lưới ấy mang theo chút ánh sáng xanh âm u rơi phủ xuống, rơi đúng vào gót giày Nguyễn Chiêu Hủ ở phía sau, rồi trong tích tắc chìm hẳn vào bùn đất.

Nguyễn Chiêu Hủ mỉm cười nhẹ bẫng, cúi nhìn cô gái trong lòng mình, hai tay hắn chẳng hề dính một hạt bụi nào.

“ Nhìn thấy ta cảm giác như thế nào?”

Cảm giác thế nào à?

Mạnh Phù Dao chớp mắt vài cái, ngước mắt lên nhìn.

Nguyễn Chiêu Hủ cụp mắt nhìn xuống, đôi mắt đen sâu hun hút lóng lánh ý cười, ánh sáng trong mắt như ánh mặt trời, như men rượu khiến lòng người chếnh choáng.

Một mùi hương thơm nhạt và kì lạ tỏa ra, cho dù mưa như thác đổ mãi chẳng dừng cũng không thể nào hòa tan được.

Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời đều không nói nên lời, Nguyễn Chiêu Hủ thôi không trêu chọc, Mạnh Phù Dao cũng quên mất đáp trả mỉa mai. Giờ phút này, nguy hiểm vừa qua, mưa mãi chẳng dứt, hơi thở Nguyễn chiêu Hủ bủa vây xung quanh, nàng lại quên hết ngôn từ, không biết trả lời như thế nào nữa.

Người này thoạt nhìn như rất xa xôi, nhưng từ khoảnh khắc gặp gỡ kia thì như đã thân thiết với nàng, trong vài canh giờ ngắn ngủi đã cứu nàng hai lần.

Thậm chí Mạnh Phù Dao cũng không hiểu tại sao hắn lại giúp nàng.

Nàng nhìn hắn, đáy lòng như có nước ấm trào dâng, cơ thể lạnh cóng vì đêm mưa tầm tã dường như đã ấm lên hơn một chút.

Chỉ trong một thoáng nhìn nhau kia.

Sợi dây đàn mỏng manh nơi đáy lòng, sợi dây đàn đã sớm gỉ sét vì sương gió vùi dập, vì lòng người lạnh lẽo, sợi dây đàn đã đứt lìa vì người kia ruồng bỏ, đột nhiên trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau này, cái ôm dịu dàng ấm áp trong mưa to gió lớn, đã nhẹ nhàng gảy lên những cung bậc trầm bổng du dương xao xuyến lòng người, ngân nga không dứt.

Giống như ở một nơi tịch mịch nào đó, bất chợt nghe được tiếng sấm rền vang.

Mạnh Phù Dao run rấy.

Nàng bấu chặt tay xuống mặt đất ẩm ướt, những ngọn cỏ sắc nhọn cứa vào tay nàng, bàn tay trắng nõn liền chảy máu, nhỏ xuống thành những giọt máu tròn to, trong thoáng chốc hòa tan cùng nước mưa, thấm sâu vào bùn đất.

Nàng hít vào, cơn đau nhói khiến nàng liền bừng tỉnh, mắt sáng rực lên, bất giác rụt người lại định thoát khỏi hắn. Nhưng chỉ vừa mới làm một nửa, Nguyễn Chiêu Hủ đang nhìn nàng chăm chăm đột nhiên liếc mắt về phía sau, huơ tay ôm nàng, vừa quay người đã bay ra ngoài.

Nàng ngạc nhiên xoay đầu trong ngực hắn, Nguyễn Chiêu Hủ cười nói, “ Nàng muốn hiến thân cho ta ở đây sao? Nhưng ta sợ lạnh”.

Giọng điệu nhẹ nhàng dí dỏm, nàng không nhìn thấy ánh mắt hắn, nhưng lại cảm giác được không có gì khác thường nên cũng yên lòng. Nhưng không biết tại sao, nghe thấy giọng hắn chắng có chút quan tâm nào, lòng nàng lại dâng lên một chút phiền muộn.

Đáy lòng Mạnh Phù Dao khẽ rên rỉ, nàng thầm mắng mình sao lại quá lãng mạn, đã là một bà già gần bốn mươi tuổi lại còn chơi trò quấn quýt nữa sao!

Nàng xoay đầu, muốn thoát khỏi lồng ngực Nguyễn Chiêu Hủ, bất chợt hắn lấy tay ấn đầu nàng xuống, nói thật khẽ “ Yên nào”.

Lời còn chưa dứt, phía trước năm trượng đột nhiên xuất hiện vô số bóng đen, cầm cung giương tên dàn trận đón địch trong mưa. Một người vừa thấy bóng họ từ xa đã gảy dây cung căng cong làm bật ra tiếng ngâm kéo dài dai dẳng. Pháo hoa bỗng nhiên vút lên không trung tỏa sáng rực rỡ, ngay sau đó, cây cỏ đồng loạt sụp xuống, hiện ra một khoảng đất trống. Sau khoảng đất trống đó là hơn mười gốc cây to, nửa khúc trên vẫn xanh tươi như cũ, nửa khúc dưới lại bị gọt đi khúc vỏ, để lộ thân cây trắng bệch trông rất xấu xí.

Nhìn cách bố trí cây cối nàng ngay lập tức nhớ đến trận Ngũ Hành Bạch Mộc mà đạo sĩ từng nhắc đến, đương muốn bảo Nguyễn Chiêu Hủ cẩn thận, lại thấy hắn chẳng hề dừng lại, nột chân vừa điểm đã nhẹ nhàng lướt thẳng về phía tâm trận.

Đó là lần đầu tiên Mạnh Phù Dao thấy một người khinh công cao như Nguyễn Chiêu Hủ, tay ôm một người mà chân chẳng hề chạm đất, nhẹ nhàng như chẳng có gì, nhanh đến mức nàng không thể nào ngăn cản, chỉ tích tắc đã đến mắt trận.

Lòng nàng chùng xuống, đành nhắm mắt lại, nhẩm tính vị trí dưới chân mình, dựa theo kiến thức của bản thân, định phá hủy gốc cây bên trái cách mình ba bước rồi tính tiếp.

Trận Ngũ Hành Bạch Mộc biến ảo khôn lường, của sống cửa chết kề nhau trong gang tấc. Nàng chỉ có năm mươi phần trăm tỉ lệ thoát trận, khả năng dưới đất còn ám tiễn và gỗ to đồng thời bay đến, nhưng bất kể xảy ra chuyện gì có Nguyễn Chiêu Hủ cùng nàng sống chết, cũng đã ấm áp hơn rồi.

Nàng vừa tính thực hiện, không ngờ rằng Nguyễn Chiêu Hủ bất thình lình đưa chân lên, đá gãy cây to sờ sờ là mắt trận kia, cây to như thế lại bất ngờ bay vút lên cao. Tiếng gió rít chưa dứt, cơ quan khởi động trận pháp chấn động ken két, một tiếng vo ve tựa như tiếng của một bầy ong dày đặc bất chợt xông lên từ dưới đất, hay như tiếng lá cây chồng chất bị gió lớn thổi tốc lên, chỉ phút chốc đã cuộn lên đen kịt.

Đó là những chủy thủ sắt đen thui chôn dưới lòng đất, xé rách không khí mang theo bùn đất chạy toán loạn, cắt ngang xé dọc cây cối, không ngừng va chạm vào thân cây rồi dội ngược trở lại tập kích loạn xạ. Khi nãy là đâm thẳng vào mắt, giờ đây lại trượt xuống ngực, lúc nãy là bắn vào lưng, giờ lại lao xuống đỉnh đầu. Biến đổi khôn lường, không cách nào né tránh được.

Nhưng Nguyễn Chiêu Hủ hoàn toàn phớt lờ mối nguy lại cấp thiết này. Áo bào hắn bay cuồn cuộn trong không trung, như từng cơn gió lốc cuốn ráng chiều di chuyển, hay như ánh chớp lập loè trong mây mù, chợt lóe sáng rồi chợt tắt đi trên bầu trời đen thăm thẳm, nơi nào họ lướt qua, gió như thanh đao ẩn hình, từng đao chém gãy thân cây to người ôm không xuể, chỉ thấy ống tay áo vung quật không ngừng trong tiếng vang ầm ầm, mỗi lần ra tay tất sẽ có cây gãy. Thân hình hắn nhanh như tia chớp, nhẹ như lông hồng, lướt băng qua ánh đao và cây cối, mỗi lần đều lướt qua khe hẹp nhỏ hẹp nhất trong tình thế sít sao. Rõ ràng đối phó với thế tấn công cuồng loạn nhất, không có quy luật nhất, nhưng động tác lại chính xác tinh tế, như là đã được tính toán tỉ mỉ hàng vạn lần.

Tựa như thần tiên có sức lực thần thông quảng đại, lấy sông lớn làm chỉ, lấy sấm chớp làm kim thêu nên mặt biển mênh mông và mặt đất bao la giàu đẹp lên tấm bản đồ của vùng đất có bố cục phức tạp này.

Vô số cây to ngã xuống, nhìn thì như ngã lộn xộn, nhưng mỗi vị trí cây gãy dường như đã được định trước… Gốc này cao hơn gốc kia, độ mạnh yếu cũng thay đổi tương ứng. Thế nên cây sau khi ngã xuống đều gác lên thân cây trước, thế ngã liên hoàn tựa như hiệu ứng đô mi nô, không cây nào bị ngã lệch ra ngoài. Cuối cùng tất cả các cây đã ngã xuống tạo thành hình dáng như một dãy núi chập chùng, mà những thanh chủy thủ bắn ra lung tung kia, bị dãy núi chập chùng bằng thân cây ấy cản lại hết toàn bộ, đồng loạt rơi xuống đất.

Mạnh Phù Dao hít vào một hơi khí lạnh, quả thật nàng dường như đã nín thở. Nàng biết cách phá trận pháp này, nhưng chưa từng nghĩ đến trên đời này lại có người có thể phá trận như vậy. Khi dùng phương pháp mượn lực để phá trận cần phải có tính toán chính xác kinh khủng đến mức nào. Phải tính toán tỉ mỉ tường tận đến chi li mỗi góc độ biến hóa của một góc cây, mỗi một phi đao trong muôn vạn hàng phi lao bắn ra, mới có thể hoàn toàn không tổn thương tới một sợi tóc. Tinh toán như vậy khiến nàng cảm thấy cho dù có máy tính hiện đại cũng phải mất vài giây. Vậy mà, Nguyễn Chiêu Hủ ở trong trận, đối mặt với thế tấn công mãnh liệt cắt đứt đường sống, lại chẳng hề sai lệch một li.

Làm được điều này cần phải có bộ óc nhanh nhạy và tính toán chuẩn xác, quá mức người thường!

Cây ngã toàn bộ, chủy thủ rơi hết, Nguyễn Chiêu Hủ phất ống tay áo, mang theo Mạnh Phù Dao bay thẳng lên trên, bước chân đạp vào hư không như đạp mây bay, dáng người bay thẳng lên trời cao tựa như thần tiên, chỉ một bước đã đứng trên tán cây cao nhất. Nước mưa bị luồng chân khí tỏa ra từ người hắn dội ngược trở lại.

Chân đặt lên tán cây cao mà lá xanh bên dưới chẳng hề lay động. Nguyễn Chiêu Hủ chắp tay mỉm cười, bình thản nhìn đám người cầm cung mai phục phía xa bên dưới. những người này đều đứng bất động, ngây ngốc tại chỗ giống như khi nãy, há to mồm nhìn bóng dáng chàng trai thần thánh trên ngọn cây cao. Nhìn hắn vươn tay liếc mắt, dùng phương pháp li kì nhất lạ lùng nhất, chỉ trong chốc lát đã phá tan trận pháp Bạch Mộc đã được bố trí tỉ mỉ nhiều năm qua đến mức không ai phá được. Nhất thời họ đều xuất hiện cảm giác kinh hoàng sợ hãi như thấy một vị thần, sao còn nhớ đến phải cầm cung bắn tên nữa.

Nguyễn Chiêu Hủ như cười như không, phất ống tay áo, người bên dưới đồng loạt tản ra, nhưng không nhìn thấy gì cả. Ngay sau đó lại nghe thấy tiếng cười dài trong không trung, hai bóng đen mềm mại bay đi như ánh chớp, vẽ nên một vạch đen dài trong cơn mưa trắng xóa. Nơi họ bay qua lá và cây đồng loạt tách ra hai bên, cát trên mặt đất bị luồng chân khí khổng lồ cuốn lên tung tóe khắp nơi, tiếng răng rắc vang lên không ngừng, tên gãy, đất rung, nước tuôn, lửa tắt. Sau trận Bạch Mộc còn có bốn trận Thanh Kim, Hoàng Thổ, Hắc Thủy, Liệt Hỏa trong thoáng chốc cũng đồng loạt bị phá tan.

Cơ quan kết nối bốn trận bị phá tan tành, nhất thời bắn chết không ít đệ tử kiếm phái Huyền Nguyên, mọi người chạy tứ tán trong tiếng la hét hoảng loạn.

Bay quá nhanh, gió quá mạnh, nàng cố gắng ló đầu khỏi ngực Nguyễn Chiêu Hủ, có chút tiếc nuối nhìn đại trận bị phá tan tành. Nàng cũng biết cách phá trận, nhưng bởi vì người đang ôm nàng dũng mãnh quá, nên trước sau anh hùng không có đất dụng võ, nàng vô cùng buồn chán, nghịch nghịch áo Nguyễn Chiêu Hủ, rồi lại thở dài chán nản.

Nghe thấy tiếng Nguyễn Chiêu Hủ khe khẽ vang lên trên đỉnh đầu mình, lúc hắn nói chuyện lồng ngực hơi phập phồng, chạm vào gương mặt nàng đang kề sát vào lồng ngực hắn, hơi ấm từ nơi tiếp xúc ấy lan tỏa khắp toàn thân, ấm áp đến mức khiến nàng muốn ngủ, vì đã trải qua một đêm bôn ba vô cùng mệt mỏi.

“… Trận pháp này thực sự quá đơn giản, chi bằng chúng ta đổi sang cách chạy trốn đi…”

Được thôi, chúng ta cùng nhau chạy trốn vậy.

Mạnh Phù Dao nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.