Phù Dao Hoàng Hậu

Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 1 Chương 14: Ta ở địa ngục




Typer: Tiểu mạch nha

Beta : Mều

… Dường như đây là một giấc mộng dài, trong mộng có cánh cò cô đơn lẻ bóng bay trong ánh ráng chiều hồng, nước hồ thu cùng một màu với trời xa1 . Đó là hồ Nạp Mộc Thác2 nước xanh biêng biếc, bầu trời không mây trong xanh cao vút và đỉnh núi tuyết hùng vĩ, cùng soi mình xuống mặt hồ trong veo lóng lánh, như khoác thêm tấm áo choàng bạc cho những con sóng nhấp nhô, thoáng chốc lại có cá nhảy vọt theo sóng, vảy sáng bảy màu lấp lánh lung linh dưới ánh mặt trời.

*Chú thích

1. Lạc hà dữ cô lộ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc( thơ Vương Bột đời Đường), Chiếc cò bay với ráng sa, sông thu cùng với trời sa một màu( Nam Trần dịch).

2. Hồ Nạp Mộc Thác: Hồ Namsto là hồ nước trên núi cao tại khu vực ranh giới giữa huyện Damsung của thành phố Lhasa và huyện Baingoin của địa khu Nagqu tại khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc, cách 112km( 72 dặm) về phía tây bắc của trung tâm Lhasa.

Dáng vẻ mẹ nàng lúc chưa bệnh mờ ảo đứng bên cạnh nàng, gió thổi tóc bay, mẹ dịu dàng giúp nàng vén tóc, đong đầy cảm giác ấm áp thân thương.

Chỉ thoáng chốc nàng liền nhớ ra, đây là lần duy nhất mẹ con nàng đi chơi xa. Từ khi cha bỏ đi lúc nàng còn tấm bé, mẹ đã mang theo nàng vượt qua muôn ngàn khó khăn vất vả nơi những xóm nhỏ chật chội, dành cho những người nghèo nhất trên thế gian này. Thật may mắn vì mẹ nàng là một người độ lượng nhân hậu, bà có thể làm suốt cả đêm vì mười đồng tăng ca, cũng có thể dành tiền dành dụm mười năm để thực hiện ước mơ vượt qua cao nguyên của con gái.

Đứng trước hồ Nạp Mộc Thác, gió thổi lồng lộng không ngừng trên cao nguyên mênh mông bạt ngàn, tựa như lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua đỉnh núi tuyết hùng vĩ nhắm thẳng tới trời xanh, gào thét vượt qua vùng đất bạt ngàn mênh mông này. Từ trên trời cao vọng xuống âm thanh mơ hồ như tiếng than thở nỉ non, lại tựa như tiếng niệm phật, hòa cùng với tiếng chim ưng lẩn quẩn trên đỉnh đầu nàng. Khoảnh khắc đó tựa hồ như những lo lắng tích tụ tận đáy lòng và chấp niệm của nàng bị trôi theo băng tuyết và tan trong tiếng gió.

Sau khi trở về từ hồ Nạp Mộc Thác, nàng quyết định bỏ học, dấn thân vào con đường đạo mộ.

Lựa chọn làm bạn với hoang mạc cát vàng ngợp trời, tượng Phật khổng lồ ngàn năm trầm mặc, thôn sơn hoang dã đã lâu không dấu chân người, khe núi thần bí sâu hút và quan tài cheo leo trên sườn núi.

Chỉ chốc lát, nàng đã đi vào một hành lang dài u tối, đèn chong xứ Thanh Hoa3 lóe sáng rực rỡ. Mặt đá to rộng in dấu chân của nàng vang lên tiếng lộp cộp, cứ cách ba bước có một đóa hoa sen khổng lồ được điêu khắc trên nền đá. Địa cung hình chữ Phẩm từ từ hiện rõ trước mắt nàng, nàng bước đến đâu sắc vàng óng ánh lan tỏa đến đó, tượng thú bằng ngọc bích trầm mặc nhìn nhau trong tai thất4.

Loáng thoáng lại vang lên thanh âm như tiếng than thở nỉ non, không để lại dấu vết nhưng đâu đâu cũng có, thì thào văng vẳng bên tai nàng, nàng kiềm chế tim mình đập thình thịch, đi về phía mộ thất chủ 5 đằng trước theo trực giác của mình.

Đúng rồi, chính là chỗ đó.

Kiến trúc xa hoa đồ sộ vượt qua mức tưởng tượng của con người, vật tổ Thụy Thú6 giang cánh sắp bay trên cột đá trắng muốt, mấy chục viên Dạ Minh Châu chớp nháy tỏa ra ánh sáng chói lòa trên mái vòm vàng óng, nơi này tựa như Cửu Trùng Thiên thứ hai.

Nàng chỉ nhìn chăm chú vào mỗi quan tài màu vàng kia.

Ai đang an tĩnh ngủ say ở nơi đó?

*Chú thích

3. Sứ Thanh Hoa: Gốm sứ Thanh Hoa( Trung Quốc) nổi tiếng từ thời nhà Nguyên.

4. Tai thất là căn phòng nhỏ bên cạnh mộ thất chủ, đặt trong mộ có tác dụng như một nhà kho.

5. Mộ thất chủ: nơi đặt quan tài

6. Thụy Thú: Con thú mang lại may mắn như: Long, Lân, Quy, Phụng.

Hoa văn điêu khắc trên quan tài vàng khổng lồ, mang máng là mặt người.

Nàng bước đến gần hơn.

“Phù Dao”.

Tiếng gọi phía sau vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, vừa thân thương lại vừa thống thiết.

Nàng bỗng quay người.

“Mẹ…”

Không biết một cột ánh sáng từ đâu rọi xuống, thân thể mẹ gầy gò trong luồng ánh sáng ấy mỏng manh như tờ giấy, bộ quần áo bệnh nhân màu xanh trên nền ánh sáng trắng chiếu thẳng vào mắt nàng.

“ Phù Dao, con có khỏe không”.

Nàng đứng bất động tại chỗ nước mắt trào ra hốc mắt, quay người muốn chạy đến nơi cột sáng kia.

Nơi đó là mẹ nàng, là nỗi vướng mắc, là bến neo duy nhất sau tháng ngày phiêu bạt, là… nhà nàng.

Chỉ vừa mới xoay người, tiếng than thở nỉ non khe khẽ khó hiểu phía sau đột nhiên vang lên to hơn, tiếng sau cao hơn tiếng trước, hóa thành sóng âm khổng lồ khuếch tán cả lòng đất, cho đến khi như sóng to ập đến ầm ầm, vây quanh nàng như muốn buộc nàng phải ở lại.

“Phù Dao…”

“Nếu nàng quay người, ta liền ở địa ngục”.

“Trời sáng rồi”.

Giọng nam trầm thấp tao nhã vang lên bên tai, dường như có chút quen thuộc, trong tích tắc, Mạnh Phù Dao cho rằng tiếng nói trong giấc mộng tái hiện, còn mình lại vượt qua thời không lần nữa, đến một nơi mà số phận đã định.

Nàng choàng tỉnh, kinh ngạc mở mắt ra, ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ lung lay xao động như sóng nước, phản chiếu dung nhan tao nhã vô song, Mạnh Phù Dao ngơ ngác thật lâu mới nhớ đến giây phút chạy thoát hiểm kia, vậy mà nàng lại ngủ thiếp đi trong ngực chàng trai chỉ mới gặp hai lần, còn mơ một giấc mơ kì lạ.

Đúng là trải nghiệm mới mẻ chưa từng có trong đời.

Mạnh Phù Dao bật dậy, mặt ửng đỏ, nàng ngồi trên giường nom khắp xung quanh, nhận ra mình đang ở trong một gian tĩnh thất, nhìn cách bày bố trang trí thì rõ ràng đây là phòng khách của Huyền Nguyên sơn trang, bây giờ họ vẫn còn ở trong Huyền Nguyên kiếm phái.

Nguyễn Chiêu Hủ đã đổi một bộ y phục khác, áo vải bình thường, chỉ tiếc là khí chất người này quá mức xuất chúng, nên dù hắn mặt áo vải vẫn không hề mất đi vẻ tao nhã tôn quý. Ngược lại khiến cho bộ y phục tầm thường kia lại vô cớ toát ra vẻ cao quý mộc mạc.

Hắn nhàn nhã ngồi trên ghế, nhẹ nhàng dùng nắp ly trà gạt lá trà bên trong chén. Nguyên Bảo đại nhân phong thái bễ nghễ ngồi trên vai hắn,chờ khi trà nguội thì thò đầu sang uống ké một ngụm.

Nguyễn Chiêu Hủ mỉm cười như chẳng hề để ý đến nó, Nguyên Bảo đại nhân đánh lén thành công vô cùng đắc ý. Nguyễn Chiêu Hủ thản nhiên gạt xong lá trà, bất ngờ chụp nắp ly trà lên đầu Nguyên Bảo đại nhân.

Nắp ly trà to nặng chụp lên cái đầu trắng muốt nhỏ bé của Nguyên Bảo đại nhân, tức thì phủ kín nó hoàn toàn. Nguyên Bảo đại nhân vẫn còn hí hửng chưa kịp phòng bị đã bị nắp sứ nặng to chụp lên đầu, lại chưa từng luyện công phu cổ sắt, nên liền bị đè bẹp. Nó bỏ nắp chén ra quay ba vòng trên vai Nguyễn Chiêu Hủ như say rượu rồi ngã phịch xuống đất.

Nguyên Bảo đại nhân bò dậy, không dám tìm chủ tử nhà mình trả thù, vểnh mông õng ẹo đi đến góc tường. Nguyễn Chiêu Hủ thản nhiên cười khẽ, nhìn Mạnh Phù dao đang vui vẻ xem kịch hỏi “Mơ thấy ai?”

Phù Dao giật mình, hoang mang nhớ đên giấc mơ vừa rồi, tinh thần có chút hoảng hốt xen lẫn chút phiền muộn, nàng gượng gạo cười nói “Không có gì, mơ thấy chút chuyện xưa”.

Nguyễn Chiêu Hủ nhấp một ngụm trà, khẽ nhướng mắt lông mi đen dày dài đẹp che kín tròng mắt đen sâu thẳm “À, chuyện xưa? Vậy sao nàng lại ôm ta không chịu buông ra?”

“Hả?”

“Nàng nắm tay áo ta, gọi mẹ!”

“Hả!!!”

Sắc mặt nàng thoáng chốc ửng đỏ.

Nguyễn Chiêu Hủ đặt ly trà xuống, nghiêng người tựa vào ghế, ánh mắt như cười như không “ Mẹ, là gọi mẫu thân sao? Dường như nàng gọi tôn thân7 hơi khác với người Đại lục Năm châu này”.

Nàng lúng túng, tự nhiên có chút sợ hãi ngẫm nghĩ rồi bật cười to “Các hạ nói hay thật, giống như là hiểu rõ tất cả chủng tộc ở Đại lục Năm châu này vậy, nhưng lại không biết tộc Viêm Hoàng bọn ta gọi mẫu thân mình là mẹ”.

“ Tộc Viêm Hoàng?”Giọng Nguyễn Chiêu Hủ vẫn bình thản chẳng thấy chút kinh ngạc nào.

“ Đúng rồi đó!” Sắc mặt Mạnh Phù Dao không hề thay đổi, “ Là một tộc nhỏ nơi Hoành châu xa xôi, không giao thiệp với người ngoài. Từ nhỏ ta đã bị họ hàng xa đưa ra khỏi núi nên không nhớ được điều gì, nhưng vẫn còn chút ấn tượng với cách gọi Mẫu thân này.”

Nàng chớp mắt vài cái, đưa tay ra, mỉm cười tự nhiên phóng khoáng “Ta là Mạnh Phù Dao, cảm ơn huynh đã cứu ta hai lần.”

Ánh mắt Nguyễn Chiêu Hủ chậm rãi nhìn bàn tay trắng nõn của nàng, mỉm cười “ Đây cũng là lễ tiết của tộc Viêm Hoàng nàng sao?”

Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, “ Theo phong tục của bọn ta, khi cô gái đưa tay với huynh, huynh bỏ mặc là rất thất lễ.”

*Chú thích

7. Tôn thân là cách gọi người thân của người khác một cách kính trọng

“Vậy à…” Nguyễn Chiêu Hủ kéo dài âm cuối, trầm thấp tao nhã, tựa như tiếng nỉ non trong giấc mộng của nàng. Hắn chậm rãi vươn tay ra, dường như sẽ bắt tay nàng, nhưng khi vừa chạm nhẹ vào lại bất chợt trở tay, kéo nàng vào trong ngực mình.

Hắn khẽ cười vang trên đỉnh đầu nàng. Mùi hương thoang thoảng kì lạ chỉ trong tích tắc đã bao phủ quanh người nàng, vốn vẫn còn đang kinh ngạc không thôi.

“Còn đối với phong tục nước Vô Cực ta, khi cô gái chủ động bày tỏ thân thiết với ta, ta không thu nhận nàng là rất ngu xuẩn”.