Phù Dao Hoàng Hậu

Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 1 Chương 35: Dã uyên ương




Typer : Lê Hải Anh

Vẫn là lúc này, giờ Thân, hai khắc.

Phó tổng quản thái giám Lao An bước ra từ điện Tuyên Đức, ló đầu nhìn cảnh phồn hoa nơi xa, đấm đấm eo, loạng choạng đi về phòng mình phía sau điện. Nơi ông ở là Tây Lục Cung này, vắng vẻ tịch mịch, gần kề lãnh cung Trường Tín. Ngay cả ngày trọng đại hôm nay cũng chẳng dính dáng gì đến ông. Lão thái giám gần bảy mươi tuổi chép chép miệng, lay lắt bước trở về phòng.

Đi ngang qua nơi hành lang gấp khúc tĩnh mịch, lão thái giám đột nhiên dừng bước.

Phía trước, một đôi nam nữ mặc trang phục thái giám và cung nữ đang lấp ló sau ngọn núi giả.

“Ai?”

Thị vệ tuần tra ngang qua điện Tuyên Đức chợt dừng lại nơi cửa, nhìn về hướng ngọn núi giả ấy.

Đôi nam nữ đó kinh hoảng quay người lại, sắc mặt lạ thường, trên mặt cung nữ hiện lên vết ửng hồng, xấu hổ bối rối giấu tay ở phía sau.

Lão thái giám này tuy già nhưng mắt chẳng già, nhìn thấy vật tròn dài trong tay cung nữ kia thì khẽ giật mình. Ngay sau đó liền hiểu được, cung nữ này đương tuổi thanh xuân xinh đẹp, sao có thể cam chịu nổi sự cô đơn, nên chơi trò “Giả phượng hư hoang”*.

*Giả phượng hư hoàng: chỉ mối quan hệ nam nữ thân mật nhưng chỉ hữu danh vô thực.

Lão vả vả miệng mình, nhớ đến Thúy Hoàng “Đối thực”* ở trong cung mình, không khỏi cười ha ha thô tục, lão vẫy tay, ý bảo đôi nam nữ đó nhanh lên, rồi lại lắc lắc tay về phía thị vệ kia.

*Đối thực: cung nữ và thái giám kết thành vợ chồng danh nghĩa.

Đôi nam nữ cúi đầu, nhưng chần chừ không đi, lão thái giám chắp tay bước đến vài bước, kinh ngạc hỏi: “Hử”

“Công công, cứu cứu chúng tôi!” Cung nữ kia đột ngột chạy đến, giọng nói nghẹn ngào. Lão thái giám cau mày, nheo mắt nhìn nàng.

“Công công… Chúng tôi là người của Tín Cung… Bây giờ không dám trở về…” Cung nữ này ngẩng đầu lên, tuy sắc mặt hơi vàng vọt nhưng mặt mũi xinh đẹp, hàng mày yêu kiều khẽ nhướng cao cao. Dù mang vẻ mặt thảm thương nhưng cũng toát ra nét rạng ngời.

Lão thái giám thương cảm nhìn nàng, cảm thấy cô gái này tuy có màu da không đẹp, vừa nhìn đã biết xuất thân thấp hèn, khó có thể vươn cao. Nếu không thì xinh đẹp đến bậc này ắt hẳn cũng làm được phi tử rồi, há phải ở lãnh cung làm vợ chồng giả với thái giám chứ? Nghĩ vậy nên lão liền động lòng trắc ẩn, thương hương tiếc ngọc, do dự nhìn phía đối diện.

Nơi đó, binh lĩnh không ngừng qua lại, kiểm tra chặt chẽ, khó trách sao đôi “Dã uyên ương” này không dám hồi cung. Ông làm Phó Tổng Quản thái giám quả thật có thể giúp bọn họ một chút. Có điều, sao ông phải vì người xa lạ mà mạo hiểm chứ?

Lão thái giám khép lại tay áo, híp đôi mắt già nua, mơ hồ nhìn trời.

Vân Ngấn và Mạnh Phù Dao cũng liếc nhìn nhau, nàng khẽ nhướng mày, gật gật đầu với y. Vân Ngấn cau mày hừ khẽ, Mạnh Phù Dao lập tức thụi mạnh vào eo hắn. Y bất đắc dĩ lấy ra một cái túi từ trong ngực, đưa cho nàng.

Mạnh Phù Dao hớn hở nhận lấy, dâng hai tay cho lão thái giám, khẽ nói: “Công công vất vả, một chút tâm ý.”

Lão thái giám thẳng lưng, đung đưa ống tay áo rộng, Mạnh Phù Dao liền thông minh nhét chiếc túi nặng trịch vào ống tay áo ông ta. Lão thái giám nhìn nàng tán thưởng, lại liếc nhìn Vân Ngấn, cười nói: “Cái tên đầu gỗ ngươi vậy mà thật diễm phúc đấy.” Lão sỗ sàng liếc nhìn món đồ trong lòng bàn tay nàng, ngầm bảo hai người bưng hai cái khay ở trong điện, đi cùng lão.

Vân Ngấn sa sầm mặt, nắm chặt cái khay, liếc mắt nhìn Mạnh Phù Dao đang bỏ vật tròn tròn dài dài kia vào trong ngực, sắc mặt tái nhợt chợt ửng hồng, may mà màn đêm sâu thẳm, không ai nhìn thấy được.

Mạnh Phù Dao ngượng ngùng ho khan, ngửa đầu nhìn trời, ghi thêm món nợ này lên người Chiến Bắc Dã – Nếu không phải là huynh khóa chân khí của ta, ta cần phải sử dụng đến thứ đồ này sao?

Lão thái giám Lao An mới vừa dẫn theo Mạnh Phù Dao và Vân Ngấn bước ra điện Tuyên Đức đi về phía Tín Cung, lập tức có thị vệ mặc giáp tiến đến chặn đường. Gã quét ánh mắt săm soi ba người, dường như nhận ra Lao An, khẽ cười, hỏi: “Công công đã trễ thế này còn đi đâu?”

“Vâng” Lao An hất cằm về phía Tín Cung, ánh mắt lộ ra sự bất mãn, “Thẩm thải nữ* trong cung kia đột nhiên bị ốm, nói là do trùng gió lạnh, sai người đến xin ta vài bộ y phục vải bông mùa đông.”

*Thải nữ: chỉ những cô gái có xuất thân từ dân thường được chọn đưa vào cung.

Ánh mắt đối phương sắc bén như diều hâu, “Chút chuyện vặt này đáng để Lao công công tự mình đi sao?”

“Ôi, ngươi không biết.” Lão thái giám kiễng chân, ghé vào tai hắn ta thần bí nói: “Không đâu, ta chỉ sợ ả thải nữ đó phát bệnh lây nhiễm, nên theo chân họ đến đây xem thử. Cái bệnh kia của Thẩm thải nữ, ngươi có từng nghe nói không? À… nghe nói là dính phải đồ không sạch sẽ gì đó…”

Lão ho khan, im miệng không nói nữa.

Gió từ đầu con ngõ hẹp dài vằng tanh thổi đến, cuốn lạ rụng trên mặt đất bay lên, tiếng lá cây xơ xác rì rào nghe như tiếng bước chân nhẹ nhàng của một cô gái nhỏ.

Một lớp sương mù trắng nhạt dâng lên từ mặt đất, đọng lại không tan, ngõ nhỏ tiêu điều sâu hút trong đêm lạnh chợt tăng thêm một chút quỷ dị.

Đội trưởng thị vệ mấp máy môi, sắc mặt biến hóa. Gã ở trong cung đã lâu, đương nhiên biết được những người ở trong phạm vi Tín Cung đều là những người phạm tội, bị phế truất. Khi đưa ra ngoài cũng chỉ là những thi thể bị nhiễm bệnh đột ngột chết đi. Có thể nói mỗi xó xỉnh đều có dính máu tươi, mỗi không gian đều có oan hồn quanh quẩn.

Người theo nghiệp binh đao hằng năm lưỡi dao đều uống máu, do đó trở nên mê tín hơn một chút. Đội trưởng quay người lại phất tay, ý bảo thị vệ tránh đường.

Soạt một tiếng, gươm giáo như rừng động loạt thu lại, một đường trống trải đầy thị vệ mặc giáp sắt đứng thẳng tắp hai bên hiện ra nơi ngõ nhỏ.

Mạnh Phù Dao và Vân Ngấn liếc mắt nhìn nhau, Vân Ngấn lạnh lùng cười, ánh mắt nàng vô tình lướt qua nơi ngực y, áo bào nơi đó thấm một vệt máu nhỏ, từ từ lan rộng.

Mạnh Phù Dao liền biếc sắc, cố gắng bĩu môi ra hiêu với Vân Ngấn. Vẻ mặt Vân Ngấn vẫn thản nhiên, y giơ khay cao lên một chút, che lại vết máu kia.

Nàng lo lắng nhìn vết máu đang nhòe ra, nhích lại gần Vân Ngấn. Lúc này gã đội trưởng ở phía trước đưa tay dẫn đường, mang theo chút ý cười gây khó dễ nhìn ba người. Cũng không phải là hắn không tin, chỉ là có chủ tâm muốn xem thử cặp đôi hoạn quan và cung nữ này có can đảm vượt qua rừng đao, kiếm kích, thiết sawrt hay không mà thôi.

Sắc mặt lão thái giám trắng bệch, nuốt nước miếng, trong lòng có chút hối hận. Đáng tiếc lão đã lỡ nói dối rồi, chuyến này muốn không đi cũng không được.

Đội trưởng thị vệ thấy ông sợ hãi, cũng hơi áy náy, cười nói: “Xin lỗi làm phiền công công, ngõ này hẹp, các huynh đệ không tản đi được, chỉ có thể đứng chắn ở đây. Nếu ngài sợ các huynh đệ tay chân thô lỗ khiến ngài kinh hoảng, tại hạ cùng đi qua với ngài là được.”

Lao An mừng rỡ, liên tục đồng ý, đội trưởng thị vệ bước đến, sóng vai đi cùng Lao An.

Mạnh Phù Dao thầm kêu không hay, vết thương Vân Ngấn đã bị nứt ra, máu chảy mỗi lúc nhiều hơn. Một khi bị tên đội trưởng này ngửi thấy mùi máu tanh thì sẽ lập tức kinh động mọi người. Mà một khi đi vào đoạn đường gươm giáo như rừng trước mắt này, bọn thị vệ chỉ cần chỉa vũ khí ra, hai người lập tức sẽ bị đâm chết, chút xíu cơ hội chạy trốn cũng không có.

Nhưng chạy đến nơi này, đã là được ăn cả ngã về không rồi, không có đường quay lại. Mạnh Phù Dao bất đắc dĩ nghĩ đến trong sách thường viết “Dù cho núi đao biển lửa cũng không do dự.” Hôm nay cũng đâu phải lần đầu nàng vượt qua núi đao đâu?

Trời tối đen ngòm, mái vòm cung điện uốn cong, khiến không khí càng thêm nặng nề làm người ta không hít thở nổi. Chỉ có con đường dài mà hẹp trước mắt, chứa đủ hai người đi song song với nhau… là có ánh sáng. Ánh đuốc lập lòe soi mũi giáo đen bóng loáng sắc bén, ánh lên sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị của thị vệ, không khí im ắng lạnh lẽo đáng sợ vô cùng.

Đi trên một con đường như thế này, cần cũng cảm.

Đi hết một con đường như thế này, cần vận may.

Mạnh Phù Dao ngửa đầu nhìn trời, hít sâu một hơi, dũng cảm bước đi.

Đội quân nghìn người an tĩnh như không có ai, chỉ có tiếng đuốc cháy kêu lép bép lấn át tất cả mọi âm thanh trong trời đất, như tiếng côn trùng rả rích râm ran, như tiếng khóc than oản nỉ non, như tiếng nước nhỏ giọt thấm vào lòng đất.

Sát khí nhiễm máu tự nhiên khiến lòng người hoảng sợ. Lão thái giám định nói vài câu để giảm bớt cảm giác sợ hãi trong rừng gươm giáo tua tủa. Nhưng chỉ vừa há miệng thì lại cảm thấy có một sức mạnh tàn khốc nào đó bóp chặt cuống họng, không thể phát ra bất kì âm thanh nào.

Sát khí nặng nề đè nén, đi suốt một mạch khiến mồ hôi lạnh của người ta ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.

Im lặng đi hết nửa đường, Vân Ngấn đột nhiên nâng khay lên che trước ngực mình lần nữa.

Cùng lúc đó, đội trưởng thị vệ kia cũng đột nhiên nghiêng đầu, ngửi ngửi hỏi: “Mùi gì vậy?”

___

Lúc này, giờ Thân, canh ba.

Gánh hát tạp kỹ của Tề Tầm Ý đã vào vị trí, đang đứng chờ dưới bậc Thiên điện* điện Càn An.

*Thiên điện: phòng bên hông chính điện.

Yến Liệt đã hoàn tất đổi quân ở Nhất Trọng Môn.

Phương Minh Hà điểm binh hoàn tất, đại quân rời khỏi đại doanh.

Đội sát thủ hắc y nhân có mặt khắp Kinh thành, bóng người chớp lóe, ẩn hiện khắp mọi ngóc ngách Yến Kinh.

Chàng trai áo bào tay rộng dáng vẻ phong lưu, nhàn nhã dựa nghiêng trên giường, mỉm cười thưởng thức một ngụm trà thơm, lấy ra chiếc đồng hồ vàng nước Bà La Tây Vực xem giờ, nói:

“Đi.”