Phù Dao Hoàng Hậu

Phù Dao Hoàng Hậu - Quyển 1 Chương 36: Ngụy trang như vậy




Typer : Lê Hải Anh

Giờ Thân, canh ba.

Trước cửa Tín Cung, đội trưởng thị vệ hoài nghi khịt khịt mũi, gã ngửi thấy một mùi máu tanh như có như không.

Gã lại hít hít mũi, Mạnh Phù Dao đột nhiên bước vội, giành đi trước Vân Ngấn.

Vừa đúng lúc gã đội trưởng quay đầu lại hỏi: “Mùi gì vậy?”

Ánh mắt của hắn quét về phía Vân Ngấn đang cúi đầu bưng khay ở phía sau, đáy mắt dần dần lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Ngươi, đặt khay xuống.”

Soạt một tiếng, gươm giáo vốn đang giương thẳng lên trời đồng loạt chỉa nghiêng chênh chếch, bao phủ trùng trùng, chỉ vào người Vân Ngấn và Mạnh Phù Dao.

Bốn phía tối tăm lạnh lẽo, trong gió như có mùi sắt gỉ.

Sắc mặt Vân Ngấn như sương, ánh mắt dao động, một hồi lâu sau từ từ hạ khay xuống.

Gã đội trưởng nhìn y chòng chọc, ánh mắt sắc bén như chim ưng lượn lờ trên cao chọn lựa con mồi.

Lúc này tất cả mọi chú ý đều dồn trên người Vân Ngấn, chờ y đặt chiếc khay xuống đất.

Mạnh Phù Dao lập tức thả lỏng cánh tay bưng khay xuống, ống tay áo vừa rung, một thanh đao nhỏ đã trượt xuống lòng bàn tay, chẳng chút do dự liền trở tay, thanh đao đó lập tức cắm vào đùi nàng.

Máu tươi trào ra.

Cùng lúc đó, Vân Ngấn đã để khay xuống, lộ ra một vết máu đỏ trên ngực.

Ánh mắt gã đội trưởng thị vệ nheo lại sắc bén bức người.

“Bắt lại…” hai chữ sau còn chưa bật ra khỏi miệng, Mạnh Phù Dao thình lình nhào tới trước mũi giáo của đội trưởng thị vệ.

“Đại nhân! Đại nhân! Máu kia… là của ta.”

Đội trưởng thị vệ đại nhân quay đầu, ánh mắt rơi trên khuôn mặt đang đỏ bừng của Mạnh Phù Dao, chỉ trong tích tắc ấy, Vân Ngấn đột nhiên rút tay vào trong áo.

Đầu ngón tay hắn kẹp chặt cây châm sắc bén, ý định cùng ôm nhau chêt chung lạnh lẽo dấy lên.

Nhưng ý định ấy bị Mạnh Phù Dao cắt ngang, Vân Ngấn ngạc nhiên xoay đầu lại, liền thấy người nào đó có da mặt dày đệ nhất thiên hạ ngượng ngùng gạt mũi giáo sáng loáng của đội trưởng thị vệ, xấu hổ bứt rứt nói: “Đại nhân… là nô tỳ… Nô tỳ không tốt. Lúc nãy nô tỳ và Tiểu Ngấn Tử hẹn hò vụng trộm ở điện Tuyên Đức… Không để ý đến nguyệt sự của nô tỳ… Nguyệt sự đột nhiên đến… Dính vào áo bào của hắn… Xin đại nhân đừng hiểu lầm!”

Đội trưởng thị vệ kinh ngạc, hắn đương nhiên biết cung nữ ở trong cũng rất tịch mịch, rất nhiều người kết đôi với thái giám thành vợ chồng danh nghĩa, chơi trò “Giả phượng hư hoàng”, ánh mắt hắn không khỏi nhìn xuống, liền thấy dưới quần cung nữ có chút lộn xộn, quả thật có vết máu mơ hồ.

Ánh mắt của gã lại liếc nhìn lão thái giám Lao An. Lao An vốn đang hoảng sợ giật mình, bây giờ vội đưa ống tay áo lên che miệng cười trộm. Ghé sát vào tai thị vệ thì thầm vào câu. Đội trưởng thị vệ lắng nghe, dần dần lộ ra vẻ mặt bỉ ổi kì quái.

Mạnh Phù Dao rất có thiên phú diễn kịch, lập tức cúi đầu di mũi chân xuống đất, xấu hổ không nói lời nào thêm nữa.

Vân Ngấn ngơ ngác nhìn vẻ mặt xấu hổ của nàng, nhìn thấy vết máu mơ hồ trên váy nàng. Thần sắc trong mắt y biến đổi, kinh ngạc, tức giận, không cam lòng từ từ chuyển hóa thành rung động mơ hồ. Vết máu đỏ ấy đâm vào mắt y cũng như đâm vào tim y, tựa như một cơn sóng triều đỏ làm tan chảy lớp băng dày đặc bao phủ con tim y, khiến lòng y đong đầy ấm áp.

Đoạn đường này, nàng không chỉ mạo hiểm cùng y đối mặt vạn quân, mà còn vứt bỏ tôn nghiêm quý giá nhất của người con gái.

Cái sau đối với các cô gái mà nói còn nặng hơn sống chết.

Trước hôm nay, y và nàng chẳng hề quen biết, nhưng nàng lại có thể hy sinh vì y đến như thế. Vân Ngấn ngẩng đầu lên, khe khẽ thở dài. Giống như muốn giải tỏa những tâm tư đang quay cuồng trong đầu. Tuy nhiên, sau đó lại cảm thấy đáy lòng lại càng trĩu nặng thêm, tự như nghìn quân*.

*Quân: đơn vị đo lường thời xưa, một quân bằng ba mươi cân.

Mạnh Phù Dao không biết tâm tư và lịch trình kế sách của y lúc này. Nàng chỉ biết không có gì quan trọng hơn cái mạng nhỏ của mình. Huống chi nàng đến từ hiện đại, tính cách phóng khoáng, những chuyện kia quả thật có chút xấu hổ, nhưng so với sinh tử thì quá nhỏ bé, đâu có đáng kể gì. Chỉ có chút đáng kể là bị một đao đâm vào đùi đau quá mà thôi.

Cho nên nàng quyết định, sau khi chạy trốn thành công thì nhất định phải lấy tiền phí bồi thường của người này. T vừa mới ra tay thì đã hào phóng quá mức, cả một túi vàng. Nàng phải bắt chẹt y trả phí bồi thường nhiều hơn mới được.

Thật uổng là Vân Ngấn không biết giờ phút này trong lòng nàng đang nghĩ gì, nếu không tám phần là tức hộc máu.

Đội trưởng thị vệ chẳng hề chớp mắt, nhìn chằm chằm Mạnh Phù Dao đang “E thẹn” hai tay bưng mặt khe khẽ thút thít, ánh mắt như ưng báo dần dần dịu lại, phân vân không biết nên khóc hay nên cười.

Mối nghi ngờ sâu đậm kia từ từ phai nhạt, như giọt máu hòa tan trong chậu nước.

Gã đột nhiên lên tiếng: “Hóa ra là chuyện này” quay đầu liếc Vân Ngấn cười, thình lình đánh một quyền mạnh vào ngực Vân Ngấn, bật cười to, khí khái nói: “Tiểu tử nhà ngươi, người không to nhưng gan lại chẳng nhỏ.”

Một đấm kia rất mạnh, cố ý mang theo vài phần nội lực. Mạnh Phù Dao đứng gần kề, có thể cảm giác được tóc mai của mình khẽ bay bay do ảnh hưởng của sức mạnh từ cú đấm đó, trái tim nàng không khỏi đập thình thịch.

Thương tích cùa Vân Ngấn…

Nếu như hắn đánh trả theo bản năng…

“Bịch.”

Quả đấm chạm vào lồng ngực phát ra thanh âm nặng nề, Mạnh Phù Dao nghe liền nhíu chặt hàng mày.

Vân Ngấn lùi lại phía sau vài bước, suýt nữa mông cắm xuống đất. Y vội vang đưa tay chụp lẹ thanh giáo dài của một thị vệ để giữ vững người, đỏ mặt nói: “Đại nhân chế giễu rồi, ngài thật giỏi võ công!”

“Cái này là võ công gì chứ!” Đối phương không hề chống cự khiến đội trưởng thị vệ hài lòng cườ to. Chút nghi ngờ cuối cùng cũng được xóa hết --- Người biết võ sẽ phòng vệ hoặc đánh trả theo bản năng khi tấn công đột ngột. Huống chi, nếu tê này quả thật đang bị thương sao một chút đau đớn cũng không có?

Gã đắc ý cười, trên mặt còn mang theo chút si mê suồng sã, quét mắt vài mươi lần trên thân hai người. Mỉm cười thần bí rồi xua xua tay nói: “Đi đi!”

Soạt một tiếng, gươm giáo đang nghiêng chênh chếch đồng loạt giương thẳng lên trời.

Mạnh Phù Dao âm thầm thở dài, thả lỏng chủy thủ vẫn giấu trong tay áo.

Nàng quay đầu mỉm cười nhìn Vân Ngấn, ánh mắt ra hiệu bảo hắn nhòm xuống. Vân Ngấn cúi đầu, nhìn thấy Mạnh Phù Dao giơ hai ngón tay cao cao ra khỏi ống tay áo.

Vân Ngấn đâu có hiểu được ý nghĩa của dấu hiệu này, nhưng mang máng cũng biết là nàng khen ngợi mình. Ánh mắt y rơi trên người Mạnh Phù Dao đang bước đi, nhìn máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Đáy lòng y quặn thắt, một cảm giác đau đớn lạ thường quấn chặt y. Thiếu niên kiên định lạnh lùng khi nãy đang xiết chặt nắm tay trong ống tay áo.

Nàng có thể hy sinh vì hắn như thế, sao hắn không thể nhẫn nhịn đau đớn và nhục nhã?

Thành việc lớn không câu nệ việc nhỏ, ý chí nam tử hán sao có thể không bằng nữ tử?

Cuối cùng cũng đi đến cuối con đường đầy rẫy gươm giáo, trước mắt họ là Tín Cung.

Đội trưởng thị vệ chăm chú nhìn Tín Cung trước mắt, ánh mắt hắn lộ ra ý cười nhạt.

Vân Trì, thân tín Thái tử đang ở Tín Cung. Bọn hắn nhận được lệnh là sẽ ra tay cùng lúc với điện Càn An bên kia, để tránh bứt dây động rừng.

Vân lão tử à, cho ngươi sống thêm một canh giờ nữa, khi Tề vương bên kia đắc thủ, ngươi sẽ bị giết chết.

Vân Ngấn ngẩng đầu nhìn tấm biển Tín Cung, vẻ mặt kiên định lạnh lẽo như băng chợt hiện lên chút ấm áp.

Lúc này, giữa giờ Dậu!

Lúc này Hoàng đế giá lâm Càn An Cung, yến tiệc đang mở, khắp cung lấp lánh rực rỡ đèn hoa, các Hoàng tử thay nhau mời rượu, nâng ly cạn chén.

Lúc này, đại quân Phương Minh Hà đang lặng lẽ di chuyển từ đại doanh Kinh Giao hướng đến Hoàng thành.

Lúc này, Tam Trọng Môn cung đã đổi quân xong, Yến Liệt ở trên lưng ngựa quay người lại, nhìn chăm chăm vào phía trong cửa cung, hiện ra nụ cười đắc ý, bảo ban Yến Kinh Trần: “Cha chịu trách nhiệm cửa cung trong cùng kia, cha con Bùi tướng quân ở cửa thứ hai, con ở cửa ngoài cùng này.”

Yến Liệt đi được vài bước, không yên lòng quay đầu lại dặn dò: “Chỗ này của con là một cửa ải vô cùng quan trọng, con nhất thiết phải bảo vệ thật tốt, nếu không việc lớn của Vương gia sẽ bị hủy trong phút chốc, ta và con đều không gánh vác nổi.”

Yến Kinh Trần khom người đáp: “Phụ thân yên tâm, hài nhi biết thiệt hơn.” Yến Liệt rời đi, ngẩng đầu khẽ thở dài.

Một chàng trai mặc áo bào sáng đột nhiên bước ra từ trong bóng tối, tư thái phóng khoáng thanh tao, Yến Kinh Trần quay đầu định quát hỏi, chợt trong ống tay áo rộng đang rũ xuống của người này lộ ra một góc miếng ngọc bài màu xanh.

Ánh mắt Yến Kinh Trần chợt lóe, phất tay ra hiệu thị vệ mở cửa.

Dường như người đó khẽ cười, lướt qua chớp nhoáng. Lúc hắn ta lướt qua người Yến Kinh Trần, Yến Kinh Trần ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng kỳ lạ.

Yến Kinh Trần ngơ ngác dõi theo bóng lưng kia, đột nhiên nhớ đên vừa rồi mình hoàn toàn bị phong thái của người đó hớp hồn, hình như chẳng nhìn thấy được mặt người đó nữa.

Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Yến Kinh Trần quay đầu lại, lúc vừa định xoay người, ánh mắt hắn đột nhiên rơi xuống một chỗ trên mặt đất, hắn nhặt một thứ từ nơi đó lên.

Đó là một sợi lông trắng, ước chừng dài bằng ngón tay.

Yến Kinh Trần nhìn sợi lông ấy, lộ ra vẻ kinh ngạc.